Mau Xuyên: Vai Ác Này Quá Hoàn Mỹ Rồi

Thế giới 1 - Chương 4: Vẫn là chú tâm tới tiền bạc

Đây thật sự là ông nội của cô sao?

Cháu gái mình vừa mới té đau như vậy mà ông cũng không hỏi han lấy một câu, lại còn bắt cô dẫn người ta đi chơi.

Thật ra Thiển Thiển tuy có khóc lúc nãy, nhưng cô không phải kiểu sẽ giữ nguyên vẻ buồn bã mãi không thôi. Thêm nữa, ông nội cô lúc này còn đang mải vui vì gặp bạn cũ, tâm trạng phấn khởi đến mức hoàn toàn không để ý cô có chỗ nào bất thường.

Huống chi váy của cô đủ dài để che kín vết thương trên đầu gối, nhìn bề ngoài thì chẳng ai nhận ra.

Tuy trong lòng có hơi không hài lòng, nhưng khi nhìn sang gương mặt của cậu bé kia, phải thừa nhận rằng cậu ta quá đẹp trai, quá tinh xảo. Thiển Thiển cuối cùng cũng đành miễn cưỡng chấp nhận dẫn cậu đi dạo, tạm gác lại mối hậm hực trong lòng vì nhan sắc đúng là có thể tha thứ tất cả.

Cô đưa cậu bé đến nơi mình thích nhất trong nhà, chính là khu vườn.

Vườn hoa này là chốn yêu thích nhất của cô, không chỉ vì nơi đây trồng rất nhiều loài hoa rực rỡ mà bé gái nào cũng mê, mà còn vì cha cô hiểu rõ tính cách con gái, biết cô không thích ngồi yên trong nhà nên đã cho xây dựng thêm nhiều góc chơi dành riêng cho trẻ nhỏ.

Thiển Thiển bắt đầu suy nghĩ xem nên chơi gì với cậu bé kia thì hợp. Tuy cô đang ở trong thân thể một đứa trẻ, nhưng trí óc lại vẫn mang ký ức của người trưởng thành. Thế nên cô cũng không chắc trẻ con tầm tuổi này thường thích trò gì.

Ngay lúc đang bối rối, cô chợt nghe cậu bé bên cạnh nhẹ giọng hỏi:

“Lúc nãy… bạn khóc à?”

Cậu bé này đang nói gì vậy?

Ban đầu Thiển Thiển còn tưởng cậu ấy đang tò mò muốn thấy mình khóc, nhưng nghĩ lại mới hiểu ra, có lẽ cậu đang hỏi về chuyện vừa rồi, có phải cô đã khóc không.

Trời ơi, sao mà chu đáo thế này. Thiển Thiển nhất thời bối rối, không biết nên trả lời sao cho đúng.

Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một câu hỏi, liệu một cô bé kiêu kỳ có nên thừa nhận mình vừa khóc hay không. Cô cứ phân vân mãi, chưa biết có nên gật đầu.

Ngay lúc đó, cậu bé không biết từ đâu lấy ra một sợi dây chuyền, sau đó nghiêm túc đưa cho cô:

“Tặng bạn đấy. Đừng khóc nữa.”

Thiển Thiển cúi đầu nhìn xuống, thấy đó là một chiếc vòng cổ vô cùng tinh xảo. Viên đá trang trí ở giữa, vừa nhìn đã biết là loại đắt xắt ra miếng.

Thế giới nhà giàu là như vậy sao? Tùy tiện tặng cũng là hàng cao cấp thế này?

Lúc ấy Thiển Thiển còn chưa hiểu được món quà này có ý nghĩa gì, chỉ đơn giản cho rằng mấy người nhà giàu đúng là hào phóng đến mức chẳng ai hiểu nổi.

Thống Tỷ ở trong hệ thống chỉ biết lắc đầu thở dài. Là người quản lý nhiệm vụ mà suốt ngày chỉ chú ý đến tiền bạc và mấy món đồ lấp lánh, cô thật không biết phải nói gì với chủ nhân mình nữa. Không làm việc thì thôi, suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện lăng nhăng.

Lâm Thâm thấy ánh mắt Thiển Thiển sáng lên khi nhìn chiếc vòng, cũng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ cô bé thích món quà này thật.



Ban đầu còn lo không biết phải chơi gì với trẻ con, vậy mà chưa đầy nửa phút sau, Thiển Thiển đã chơi tới mức quên cả trời đất. Cô lăn xả vào mấy trò chơi trong vườn không chút do dự, giống như đang trát cả đống đồ chơi vào mặt mình vậy.

Cô chơi hăng say đến mức hoàn toàn không để ý cậu bé bên cạnh vẫn luôn yên lặng nhìn theo, chẳng hề tham gia vào bất kỳ trò nào.

Đến khi Thiển Thiển nhận ra thì cũng đã là giờ ăn trưa. Sau bữa trưa, cậu bé rời đi.

Trước khi cậu rời đi, vì phép lịch sự, Thiển Thiển cũng tặng lại cậu một món quà nhỏ. Cô chọn đại trong đống quà dự phòng của mình, vốn không có chuẩn bị từ trước nên chỉ lấy bừa một món mới nhất để tặng.



Về phần ông nội cô, mãi đến khi nghe người khác kể lại mới biết cháu gái mình ban nãy suýt nữa ngã trầy cả đầu gối.

Thiển Thiển vốn nghịch ngợm, tính cách hoạt bát, khác hoàn toàn với Lâm Thâm điềm đạm. Việc cô ngã hay trầy xước là chuyện thường ngày.

Tính cô vừa sợ đau, lại chẳng chịu ngồi yên một chỗ. Đúng là chẳng ai quản nổi.

Cha mẹ cô thì bận việc suốt ngày, một người mê công việc mười phần, người còn lại cũng chẳng kém cạnh.

Cô hầu bên cạnh thì nào dám xen quá sâu vào chuyện chủ nhân, đôi khi chỉ dám nhắc nhở nhẹ nhàng.

Còn ông nội cô, dù thương cháu đến mấy, đôi khi cũng đành bất lực thở dài. Ai bảo con bé nghịch như vậy chứ…