Mau Xuyên: Vai Ác Này Quá Hoàn Mỹ Rồi

Thế giới 1 - Chương 3: Tình tiết cẩu huyết

Dưới ánh mắt của mọi người, bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương trên đầu gối cho Thiển Thiển. Vết xước không quá nặng, chỉ là trầy da nhẹ nhưng vẫn đủ đau khiến cô nhăn mặt.

Vết thương vừa băng xong, quản gia đã bước vào. Vừa thấy cô bé bị ngã, sắc mặt ông thoáng sa sầm, tuy nhiên cuối cùng không nói gì. Ông chỉ nở một nụ cười hòa nhã rồi bước đến gần:

“Tiểu thư Thiển Thiển, lão gia mời cô qua đó một lát. Để tôi đưa cô đi nhé.”

Thiển Thiển ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo ông, lặng lẽ đi theo.

Quản gia dường như cũng đã quen với cách hành xử lặng lẽ của cô, nên cứ để mặc cô đi cùng như vậy.

Đến phòng khách, cô thấy hai ông lão đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ. Một trong hai người là ông nội cô, còn người còn lại thì cô không quen. Ngồi cạnh ông lão kia là một cậu bé trông rất xinh xắn, đang ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngoan ngoãn lên đùi.

Cậu bé ấy trông vô cùng điềm đạm, đôi mắt không hề lơ đãng mà chăm chú lắng nghe câu chuyện của người lớn, không nói xen vào, cũng không nghịch ngợm gì, khiến người ta nhìn vào liền thấy thiện cảm.

Quả là một cậu nhóc biết điều. Chỉ không biết nếu khóc lên thì có khó dỗ không nữa… Nhìn mà muốn thử dỗ thử luôn rồi đó.

Thứ khiến Thiển Thiển thực sự không rời mắt được lại không phải vì cậu ta ngoan, mà là vì… cậu nhóc này quá đỗi dễ thương.

Thiển Thiển chớp chớp mắt, trong lòng bỗng nổi lên một suy nghĩ, da cậu ấy chắc chắn mịn lắm, thật muốn giơ tay chọc thử một cái.

Ngay khi cô bước vào, ông nội đã cười tươi gọi:

“Thiển Thiển, lại đây với ông nào.”

Thiển Thiển buông vạt áo quản gia, ngoan ngoãn đi về phía ông, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát hai người lạ trước mặt.

Có lẽ thấy cô tò mò, ông nội liền nhẹ giọng giới thiệu:

“Đây là ông Tô, bạn thân nhiều năm của ông. Còn người ngồi cạnh ông ấy…”

Ông mỉm cười, chậm rãi nói tiếp:

“Chính là vị hôn thê tương lai của cháu đấy. Cậu ấy tên là Lâm Thâm.”

Gì cơ?

Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn đi đính hôn từ thuở nằm nôi thế này? Gia gia à, ông có thể bình tĩnh lại một chút được không? Sao lại tùy tiện gả cháu gái mình cho người ta như thế chứ? Sao nghe qua loa quá vậy?

Điều khiến Thiển Thiển càng ngơ ngác hơn chính là… cậu bé kia lại bất ngờ đỏ mặt.

Cái gì thế? Còn đỏ mặt? Không phản đối gì luôn à?

Ngay lúc ấy, trong đầu Thiển Thiển bất chợt hiện lên một loạt tình tiết cẩu huyết mà cô từng xem qua trong thời gian làm quản lý hệ thống.

Cậu bé ngoan ngoãn trước mặt này rất có khả năng chính là nam chính của thế giới này, người giữ vai trò then chốt mà cô cần giúp hoàn thành định tuyến cốt truyện.

Còn cô thì chắc chắn không phải nữ chính, thế nên chỉ còn hai khả năng, hoặc là "người trong mộng" của nam chính, hoặc là nữ phụ phản diện sau này. Cũng có thể… cô là cả hai.

Lúc đầu là người đặc biệt trong lòng cậu ấy, sau lại trở thành nhân vật phản diện trong mạch truyện chính.

Thông thường, những kiểu nhân vật như thế này sẽ có một lời hứa hoặc hôn ước từ nhỏ. Vậy chẳng phải… cô đang rơi đúng vào cái vai nữ phụ chuyên bị vùi dập hay sao?

Không đúng rồi… Nhiệm vụ của cô vốn là giúp câu chuyện đi đúng hướng ban đầu. Mà nếu đúng hướng nghĩa là mình sẽ bị loại bỏ thì… cũng đành chịu thôi.

Đúng là số khổ thật.

Thiển Thiển vừa nghĩ xong loạt tình tiết cẩu huyết ấy, quay lại nhìn cậu bé Lâm Thâm thì trong lòng có chút phức tạp. Cậu nhóc trông ngoan là thế, mà sao lại khiến người ta có cảm giác khó đối phó đến vậy.

Mải lo nghĩ, cô hoàn toàn không để ý đến hai ông cụ vẫn đang trò chuyện. Mãi đến khi nghe thấy một câu quen tai, cô mới giật mình:

“Thiển Thiển, con đưa Lâm Thâm ra ngoài chơi một lát đi.”