Tôi di chuyển xong một chiếc bàn vào chỗ, đã tiến đến bàn làm việc của trợ lý, cũng thao tác tương tự kéo nó qua bên kia.
Trong lúc tay chân làm việc vội vàng, tôi lấy hơi nói qua điện thoại:
“Tất cả mọi người chú ý, tôi là Giám đốc Nhân sự của công ty, hiện đang thay mặt ban lãnh đạo đưa ra thông báo khẩn cấp này. Đã xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng ở các tầng giữa. Đây là tình huống thật sự, không phải diễn tập, mọi người phải hành động ngay lập tức! Ngay bây giờ người ở tầng dưới có thể chạy ra trong vòng một phút rời khỏi đây ngay. Không cần dọn đồ, tính mạng quan trọng, toàn bộ thiệt hại vật chất lẫn phi vật chất của các bạn sẽ do công ty bồi thường. Những người ở các tầng cao hơn không di chuyển, hãy ở trong phòng thực hiện công tác ứng phó tai nạn, chuẩn bị cho tình huống mắc kẹt và chờ cứu hộ.”
Ngay sau khi nói xong, tôi cúp máy ngay lập tức.
Âm thanh báo cháy vang dội khắp tòa nhà.
Cỡ này thì có lẽ đã đủ để cảnh báo người trong tòa nhà này. Người sống ở thành thị luôn rất nhạy cảm với hỏa hoạn.
Nếu có người khác cũng bị đưa vào phó bản giống tôi ở đây, chắc chắn họ sẽ dẫn đầu chạy ra ngoài hoặc lập tức chuẩn bị sẵn sàng để ẩn núp và chờ cứu hộ. Những hành động của một số người sẽ tạo thành hiệu ứng lan truyền tới những người bản địa chưa biết gì.
Tôi tiếp tục làm việc của mình và không quan tâm những chuyện sau đó nữa, đây là tất cả những gì tôi có thể làm trong khả năng.
[Động đất 6.5 độ richter sẽ bắt đầu sau 0:42.]
Nhìn lên đồng hồ đã chỉ còn dưới một phút. Trong suốt thời gian ra thông báo giả kia, cơ thể tôi không hề dừng lại mà luôn hoạt động hết công suất.
Tôi đã di chuyển được cả hai chiếc bàn đến mặt tường phía trong, đem chúng xếp thành hình chữ V hẹp hướng về phía cột trụ lớn.
Hai cái ghế được ném lên mặt bàn tôi đặt bừa ở bên ngoài, biết đâu nó có thể tăng thêm một chút khoảng trống hoặc chịu lực nào đó.
Bốn mươi giây còn lại này tôi lục khắp văn phòng làm việc.
Tôi lấy được mấy chai nước, đĩa bánh kẹo trên bàn tiếp khách, chạy vào phòng nghỉ đối diện tìm thấy một túi vật dụng ứng phó khẩn cấp dùng cho du lịch khuất trong hộc tủ và hai bịch lương khô đóng gói trên kệ sách.
Tôi ngậm túi đồ bằng miệng, kẹp trong nách, hai tay lấy luôn cả hai cái chăn và tấm đệm nhỏ nhưng dày trong phòng, trong một lần di chuyển đem tất cả chạy ra ném hết lên bàn.
Adrenaline đang tăng mạnh khiến sức lực của tôi lớn gấp mấy lần, hành động nhanh nhẹn và chính xác hơn rất nhiều.
Cuối cùng tôi vơ thêm cả hai chiếc cốc inox, túi xách và điện thoại rồi mới chui vào bên dưới khoảng trống được tạo thành bởi hai gầm bàn.
[Động đất 6.5 độ richter sẽ bắt đầu sau 0:09.]
Nhìn thời gian chỉ còn lại vài giây, tôi loay hoay di chuyển những vật dụng thu thập được vào trong hộc tủ lớn chứa đồ dưới bàn. Lôi cả hai tấm chăn vào trong, kéo bàn sát lại nhau hơn và để tấm đệm che chắn bên trên mặt bàn.
Khi làm xong những chuyện này, thời gian cũng đã hết.
[Động đất 6.5 độ richter đã bắt đầu.]
Tôi cảm thấy không gian bắt đầu rung lắc, từ nhẹ rồi mạnh dần chỉ trong thoáng chốc.
Nhân lúc vẫn còn giữ được thăng bằng, tôi sắp xếp bước chuẩn bị cuối cùng cho bản thân.
Bọc mình trong hai chiếc chăn, lấy ra nón bảo hiểm cao cấp rồi đổ đồ ăn ra một bên và đội lên. Toàn bộ đầu và cằm của tôi đều được bao bọc vừa vặn trong một lớp bảo vệ dày dặn.
Tôi cúi gập người xuống, hai tay ôm đầu, chân và tay đẩy về hai phía của gầm bàn để giữ chặt cơ thể mình với chiếc bàn này.