Nhưng khả năng trong quá trình di chuyển thang máy không phải dừng lại ở các tầng là bao nhiêu chứ. Động đất mà bắt đầu có thể còn khiến tôi mắc kẹt trong thang máy bị hư.
Kể cả khi tôi rời khỏi được tòa nhà, cũng không còn đủ thời gian chạy để vị trí an toàn.
Và với thuộc tính “gặp nguy hiểm”, tôi tin rằng có dùng hết may mắn cả đời thoát được ra ngoài xong thì cũng bị một tòa nhà nào đó đổ sập đè chết.
Nực cười hơn nữa là tôi vốn đã không đáp ứng được từ đoạn có “may mắn cả đời” để dùng.
Điều bây giờ tôi nên làm nhất là ở yên và thực hiện các biện pháp cần thiết chờ rung lắc qua đi.
Thế nhưng có một điều tôi cũng biết chắc là, tòa nhà này đảm bảo sẽ sập.
Bởi vì độ khó của khu vực là S+.
Tôi không tin với độ khó như thế và nhân phẩm rách nát của bản thân mà chỉ cần núp dưới bàn chờ cho rung lắc đi qua là hoàn thành phó bản. Đổi thành bạn thì bạn có tin không?
Giá như tôi được đưa đến ở các tầng thấp hơn thì còn có một chút cơ hội.
“Tầng thấp hơn…” - Tôi đờ đẫn lẩm bẩm trong miệng.
Thình thịch.
[Động đất 6.5 độ richter sẽ bắt đầu sau 1:42.]
[Động đất 6.5 độ richter sẽ bắt đầu sau 1:41.]
Tình huống tuyệt vọng và thời gian không ngừng trôi khiến tim tôi càng đập mạnh, cơ thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ trong tình huống nguy cấp, mình sẽ ứng phó như thế này như thế kia. Dù có tai nạn hay sự cố xảy ra, cũng có thể tối thiểu hóa rủi ro bằng cách làm tốt nhất những điều có thể.
Nhưng chỉ khi trực tiếp trải nghiệm tôi mới nhận ra phản ứng của cơ thể đáng thương đến mức nào.
Tôi cắn thật mạnh vào tay mình.
Bình tĩnh đi, suy nghĩ đi!
Mày cần phải làm gì lúc này!
Răng tôi càng nghiến mạnh hơn thì lý trí của tôi càng rõ ràng.
Tôi đứng sững ra thêm một vài giây, quay đầu nhìn một lượt xung quanh hành lang trải dài và văn phòng phía sau.
[Động đất 6.5 độ richter sẽ bắt đầu sau 1:27.]
Não tôi cuối cùng cũng đã tỉnh lại và làm việc.
Tôi thả bàn tay đã bị cắn rách máu của mình ra, không hề cảm giác được đau đớn, dùng tốc độ mà bình thường bản thân khó có thể đạt đến chạy tới hộp cứu hỏa gần đó.
Sau khi nhấn được nút báo hiệu, tôi gộp ba bước thành hai vội vã chạy vào phía bên trong bàn làm việc.
“Hú… hú… u…”
Âm thanh báo cháy inh ỏi đã vang lên khắp nơi.
Rất may điện thoại ở ngay trong tầm mắt, tôi mở lên, hệ thống mở khóa nhận diện khuôn mặt.
Tôi bật danh bạ lên và tìm kiếm một vài từ khóa có thể nghĩ đến, cuối cùng tìm thấy một số hữu ích. Tôi lập tức bấm gọi sau đó mở loa và bỏ ngược điện thoại vào túi áo sơ mi trước ngực.
Nhìn lướt qua bảng tên ghi chức vụ Giám đốc Nhân sự trên bàn, tôi mạnh tay đẩy hết tất cả thiết bị và đồ vật xuống đất, kể cả tấm bảng tên tinh xảo đó.
[Alo, phòng điều khiển hệ thống báo cháy nghe đây.]
Tay tôi gồng lên kéo chiếc bàn gỗ về phía mặt tường phía trong, nơi có có cột trụ lớn và một chiếc tủ sắt đựng tài liệu bên cạnh. Đồng thời lên tiếng trả lời:
“Tôi là giám đốc Nhân sự. Đây là tình huống nghiêm trọng khẩn cấp, chủ tịch và các giám đốc khác đang ở đây. Ngay bây giờ, cậu hãy nghiêm túc làm theo lời tôi.”
Tôi cố nói nhanh trong khi gằn giọng để lời nói đanh thép và rõ ràng thông tin nhất có thể.
“Lập tức mở loa phát đến toàn bộ tòa nhà để tôi trực tiếp thông báo.”
[Đã rõ! Xin chờ một chút. Đã mở loa phát thanh, Giám đốc, giờ chị có thể nói.]
Người bên kia là nhân viên chuyên ứng phó tình huống khẩn cấp nên phối hợp cực kỳ nhanh chóng.