Thu hết phản ứng gượng gạo của cậu vào mắt, Bùi Đình Duật khẽ nhíu mày, đầu ngón tay chống lên trán.
Sự gò bó của người đối diện gần như hiện rõ trên mặt, hắn đã quen tự do làm theo ý mình trên thương trường, lại không giỏi đối phó với một Omega yếu đuối như vậy.
Huống hồ, cậu có lẽ còn yếu ớt hơn cả Omega bình thường.
Hắn nhắm mắt lại, giọng điệu cố gắng tỏ ra ôn hòa và kiên nhẫn nhất có thể: “Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện muốn bàn với cậu.”
“Hẳn là cậu đã xem báo cáo pheromone, độ tương thích của chúng ta là 85%, cao hơn mức trung bình.”
“Vì lý do cá nhân, tôi cần một cuộc hôn nhân. Nếu cậu hài lòng về tôi, tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc việc kết hôn với tôi.”
Alpha nói với tốc độ chậm rãi, vẻ mặt thờ ơ không hề thay đổi.
Cứ như thể không phải đang bàn chuyện cưới xin với Omega mới gặp lần đầu, mà là đang tiến hành một cuộc đàm phán kinh doanh chính thức.
“Tôi sẽ cho người soạn một bản hợp đồng hôn nhân chính thức, thời hạn ba năm. Trong thời gian hợp đồng, cậu cần chuyển đến chỗ ở của tôi, mọi chi phí đều do tôi chi trả. Khi hợp đồng hết hạn, cậu sẽ nhận được thêm một khoản bồi thường tám chữ số.”
Nhận thấy phản ứng của người đối diện, giọng nói Bùi Đình Duật khựng lại, hắn nâng tách cà phê đen trên bàn lên uống một ngụm.
Đôi đồng tử màu hồng của Omega hơi mở to, dường như có chút kinh ngạc.
Mấy sợi tóc vàng nhạt rủ trước trán, hàng mi trắng muốt run rẩy kinh ngạc, cộng thêm gương mặt xinh đẹp kia của cậu, còn lộng lẫy hơn cả tuyết rơi lả tả ngoài cửa sổ.
Mùi hương hoa nhài thanh khiết trong không khí dường như cũng ngưng trệ trong giây lát.
Bùi Đình Duật thờ ơ đánh giá người đối diện.
Đặc điểm điển hình của bệnh bạch tạng: Lông tóc màu vàng nhạt, da trắng lạnh, đồng tử thiếu sắc tố nên có màu xanh nhạt hoặc hồng nhạt, đa số trường hợp còn kèm theo thị lực kém.
Alpha nhớ lại nội dung trong hồ sơ, ánh mắt trầm xuống.
Một lát sau, ánh mắt Bùi Đình Duật lịch sự dời đi, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã bớt lạnh lẽo, dường như còn có chút ân cần hiếm thấy.
“Cậu có thể suy nghĩ kỹ, không cần vội.”
Ánh mắt Alpha bình tĩnh, giọng nói trầm thấp từ tính vừa lịch sự lại vừa xa cách, bình thản như thể đang nói, hôm nay thời tiết rất đẹp.
Bạch Ngôn cuối cùng cũng hoàn hồn, hai hàng mi như cánh ve run rẩy, trong đôi mắt dường như ánh lên hơi nước, lại giống như chỉ là ảo giác.
Hồi lâu sau, cậu cụp mắt xuống, khẽ nói: “Vâng ạ.”
“Ngài Bùi, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý. Chỉ là... tôi có một yêu cầu.”