Bé Omega Đáng Thương Kết Hôn Hợp Đồng Với Đại Lão Nhà Giàu

Chương 4

Pheromone hoa cam cấp S lượn lờ quanh chóp mũi, đồng tử Bạch Ngôn co lại một cách khó nhận ra, tim đập thình thịch.

Dù cậu không quen biết người đàn ông này, cậu vẫn có thể cảm nhận được điều bất thường từ khí thế đầy áp bức kia.

Một Alpha như vậy thật sự muốn tiếp xúc sâu hơn với cậu sao?

“Cậu Bạch?” Giọng nói của người bên cạnh hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Tống Giản nở một nụ cười vừa phải, không quá nhiệt tình cũng không lạnh nhạt.

Vị trợ lý Beta có tướng mạo đoan chính, giọng nói ôn hòa: “Cậu Bạch, vô cùng xin lỗi đã để cậu đợi lâu. Tôi là trợ lý của ngài Bùi, tên là Tống Giản.”

“Ngài Bùi công việc bận rộn, trước đó là tôi tạm thay mặt ngài ấy gửi lời mời gặp mặt đến cậu, mong cậu thông cảm.”

“Xin hãy tin rằng, việc cậu đồng ý lời mời gặp mặt khiến ngài Bùi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

“Không sao đâu.” Bạch Ngôn không quen lắm với những lời khách sáo của Tống Giản, cậu mím môi, kín đáo dời mắt đi.

Tống Giản mỉm cười với Bạch Ngôn: “Vậy cậu Bạch, tôi xin phép đi trước.”

Anh ta ra hiệu với cấp trên, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý, liền cung kính nhận lấy áo khoác ngoài của Alpha rồi chậm rãi rời đi.

Bạch Ngôn nắm lấy vạt áo, đầu óc rối như tơ vò, không biết nên mở lời thế nào.

Bùi Đình Duật lại ung dung ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, thờ ơ nói: “Ngồi đi.”

Giọng nói của hắn trầm thấp, từ tính lại du dương, tựa như một hợp âm tao nhã của đàn cello.

Khi giọng nói ấy vang lên, Bạch Ngôn cảm thấy màng nhĩ của cậu như tê rần đi.

Bạch Ngôn muốn nói lại thôi, tim đập loạn xạ, nhưng người đối diện lại đang lật xem thực đơn của quán, dường như không có ý định nói chuyện.

Thế là cậu đành ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục ngẩn người nhìn tách cà phê trên bàn.

Mãi đến khi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, cậu mới nghe thấy giọng nói của người đối diện.

“Bùi Đình Duật.”

“Hả?” Cậu ngây ra hai giây mới nhận ra hắn đang nói tên mình.

Bạch Ngôn cắn môi, giọng nói hơi run: “Tôi là Bạch Ngôn, Ngôn trong ngôn ngữ.”

Trong lúc bối rối, cậu cũng không xác nhận lại xem tên hắn cụ thể là hai chữ nào.

Ánh mắt Bùi Đình Duật thờ ơ, giọng nói không chút gợn sóng: “Xin lỗi, trước đó đã không liên lạc trước với cậu.”

“Không sao đâu ạ.” Bạch Ngôn cúi đầu, giọng nói hơi nghèn nghẹn.

Mùi hoa cam nhàn nhạt bao bọc lấy cậu, chất trung hòa giữ cho nồng độ pheromone ở mức ổn định.

Nhưng khí thế của Alpha quá mạnh mẽ, dù có pheromone trấn an, cậu vẫn căng thẳng nắm chặt hai tay, cảm thấy hơi khó thở.