Đang Thiết Kế Phó Bản Quái Đàm

Chương 4: Bạn Chơi Hoàn Hảo Của Thập Tam (04)

Tuy nhiên, vừa mới giải quyết xong rắc rối bên này thì bên kia lại xảy ra chuyện. Cửa phòng ngủ một lần nữa bị mở ra, người đàn ông mặc vest có chút ngượng ngùng gọi người: “Lon Nước Ngọt, có mấy từ không quen, tôi và kính mắt đọc ra phiên âm khác nhau, nên đọc theo phiên bản nào? Với lại cuốn sách này đọc xong rồi, đổi sang cuốn khác hay đọc lại cuốn này?”

[Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] bị câu hỏi làm đau cả đầu, may mà quy tắc đưa ra khá rộng rãi: “Quy tắc chỉ yêu cầu dẫn cô bé đọc tiếng Anh một tiếng, những thứ không chắc chắn thì tốt nhất đừng đọc, đọc sai thì càng không nên. Gia đình này trông có vẻ rất coi trọng chuyện học hành, nếu đọc sai có thể sẽ phạm phải quy tắc.”

Về câu hỏi thứ hai, anh ta nghĩ ngợi một lúc, nhớ lại lúc nãy cô bé đã sẵn lòng trả lời câu hỏi của cô gái đeo kính, [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] lập tức có câu trả lời: “Còn về việc đọc cuốn nào… thì hỏi NPC xem trước đó họ làm như thế nào.”

Tô Thập Tam không hề làm khó họ, thoải mái trả lời câu hỏi của cô gái đeo kính, đọc lại cuốn này là được.

Dù sao thì cái bẫy của nhiệm vụ này họ cũng đã giẫm phải hết rồi, dù họ có làm gì thì cũng đã định sẵn là sẽ phạm quy.

Nghĩ đến đây, thái độ của Tô Thập Tam càng trở nên ngoan ngoãn hơn, thành thật phối hợp với họ đọc tiếng Anh suốt một tiếng hai mươi phút, hoàn toàn ra dáng một đứa trẻ ngoan.

“Được rồi, chắc cũng đủ rồi, chúng ta nên đi ăn trưa thôi.” Nhìn đồng hồ, [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] giơ tay ra hiệu cho họ ngừng đọc.

Quy tắc yêu cầu đọc trong một tiếng, để tránh việc hai người tốn thời gian tranh luận cách đọc từ mà không tính là thời gian đọc, anh ta còn cố tình kéo dài thêm 20 phút, đảm bảo không sai sót.

Nhưng đó đã là giới hạn rồi, họ bắt đầu đọc từ lúc 11 giờ rưỡi, giờ đã là 12 giờ 50. Dù bữa trưa không có giờ cố định, nhưng theo lệ thường thì nên ăn vào lúc 12 giờ.

Ra khỏi phòng, cả ba người đều cảm thấy đầu óc mơ màng. Tuy nhiên chẳng ai cảm thấy có vấn đề gì cả, cô gái đeo kính và anh chàng tinh anh vừa hướng dẫn đọc tiếng Anh hơn một tiếng, [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] thì lại bị thương ở tay, cảm thấy khó chịu cũng là chuyện bình thường mà.

Nếu họ là người chơi kỳ cựu thì sẽ biết rằng, bất kỳ sự bất thường nào trong phó bản cũng cần phải cảnh giác. Đôi khi chỉ là một sự khó chịu mơ hồ cũng là tín hiệu cảnh báo mà cơ thể đang phát ra. Nhưng đáng tiếc là họ chỉ là người mới, chưa từng trải qua những bài học đẫm máu. Ngay cả [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] tự cho là người chơi cũ, thì cũng chỉ là “bình cũ rượu mới” với kinh nghiệm nhiều hơn một chút nhưng thực lực thì chẳng tiến bộ gì.

Bữa trưa được nấu từ nguyên liệu trong tủ lạnh, gồm bốn món mặn và một món canh. Nếu không biết rằng thịt trong đó là thịt người, thì bữa cơm này thật sự trông rất ngon lành hấp dẫn.

Tô Thập Tam vui vẻ thưởng thức tay nghề nấu ăn của người chơi tóc đỏ, mấy món này gần như đều do anh ta tự tay làm, cô gái tóc ngắn chỉ phụ giúp một chút, còn Vương Diệu Tổ thì chẳng động tay vào gì cả.

Chỉ có hai món thịt là cô không đυ.ng tới, dù bây giờ cô không còn là con người nữa, nhưng với thịt người thì Tô Thập Tam vẫn xin kiếu.

“À thì… Tiểu Thập Tam, kén ăn là không tốt đâu nhé.” Thấy hành động của cô, [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] do dự một hồi rồi vẫn mở miệng khuyên, “Ăn đầy đủ thịt rau mới đảm bảo dinh dưỡng cân bằng, sao em lại không ăn thịt chứ?”

“Trứng gà cũng là món mặn mà.” Dù sao phó bản này cũng chỉ có một nhiệm vụ nấu ăn, Tô Thập Tam không ngại giải đố cho họ luôn lúc này.

‘Quả nhiên…’ [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] thật ra cũng đã nghĩ đến điểm này, nhưng anh ta sợ xảy ra chuyện nên không dám mạo hiểm. Dù sao chỉ cần ra khỏi phó bản thì vết thương trong đó cũng sẽ hồi phục.

Ăn xong, Tô Thập Tam dụi dụi mắt, trông có vẻ buồn ngủ: “Anh chị ơi, em có thể nghỉ một lát không? Em buồn ngủ quá!”

“Không được!” Với kinh nghiệm trước đó, [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] không do dự gì liền từ chối yêu cầu của cô bé.

Quy tắc đã nói không được để cô bé nghỉ ngơi, hơn nữa những chuyện cô bé từng lừa họ vẫn còn nguyên trong đầu.

Tô Thập Tam cúi đầu, tỏ vẻ thất vọng gật nhẹ, khéo léo để chàng trai tóc đỏ – người lộ vẻ xót xa – nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của mình, sau đó ngoan ngoãn đi làm bài tập toán.

“Lon Nước Ngọt, Lon Nước Ngọt, anh có thể ở lại một lát không?” Khi ba người họ chuẩn bị bước vào phòng, chàng trai tóc đỏ đột nhiên gọi.

[Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] quay đầu lại, chỉ định cho Vương Diệu Tổ – người không tình nguyện – vào thay mình, còn bản thân thì đi tới: “Có chuyện gì vậy? Cậu phát hiện ra gì sao?”

“Tôi nghĩ chúng ta không nên tiếp tục làm theo quy tắc nữa.” Đợi Tô Thập Tam vào phòng rồi, chàng trai tóc đỏ nghiêm túc nói: “Bản quy tắc đó vốn dĩ đã rất quái dị rồi.”

Nghe vậy, [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] lấy tờ giấy quy tắc ra: “Cậu thấy chỗ nào quái dị?”

Vừa nói, anh ta vừa nhíu mày ấn vào cánh tay từng bị cắt thịt, vết thương đang ngứa ngáy, chắc sắp lành.

Nếu [Bay Lên Như Lon Nước Ngọt] xắn tay áo lên xem thì sẽ phát hiện ra cả cánh tay anh ta đã đầy vết vằn đen, chuyển sang một màu xám trắng bất thường.