Không được nghĩ nữa!
Bùi Cửu Dao ngồi trên ghế ở bệnh viện, dùng sức xoa đầu.
Xóa sạch.
*
Trong phòng bệnh.
Trì Dạng được tiêm một mũi thuốc ức chế, nằm trên giường bệnh, cổ áo sơ mi hé mở, sắc đỏ bất thường trên da đã lặn hết, ánh mắt trở lại vẻ lạnh lùng.
Cô ấy ngồi dậy, kê gối sau lưng rồi dựa vào, cầm lấy chai dung dịch dinh dưỡng bên cạnh uống một ít.
Lát sau, Ưng Ninh cầm mấy tờ giấy số liệu đi vào, nhìn Trì Dạng, cười nói: "Hồi phục tốt lắm."
Trì Dạng đặt chai dung dịch dinh dưỡng lên tủ, mặt không biểu cảm, giọng nhàn nhạt: "Chỉ cần không ngửi thấy pheromone của cô ấy, tôi sẽ khá hơn nhiều."
"Thật bất ngờ, thứ có thể khiến cô phản ứng lại là pheromone của cô ấy."
Trì Dạng cười lạnh một tiếng: "Tôi cũng rất bất ngờ."
Là một Alpha cấp SS đã phân hóa gần mười năm, Trì Dạng lại bất ngờ phân hóa lần hai thành Omega.
Phân hóa lần hai gây tổn hại chức năng cơ thể cô ấy, pheromone rối loạn nghiêm trọng, thuốc ức chế mất tác dụng, kỳ phát tình vô cùng nhạy cảm.
Hơn nữa không thể được bất kỳ Alpha nào đánh dấu hay xoa dịu, chỉ có thể dựa vào việc tiêm chế phẩm đặc biệt.
Không ngờ Bùi Cửu Dao lại có thể đánh dấu cô ấy.
Mà sau khi bị đánh dấu, bản thân lại xuất hiện giai đoạn phục tùng hiện đã rất hiếm thấy ở Omega...
Bao gồm việc dựa dẫm vào Alpha của mình, lo lắng khi chia xa, sợ bị bỏ rơi, bị mắng một câu là không kìm được muốn khóc cùng đủ loại phản ứng thiểu năng khác.
Quá vô lý.
Ánh mắt Trì Dạng càng thêm lạnh lẽo, như một lưỡi dao sắc lạnh dựng trên giường bệnh.
Nếu phải thoái hóa thành trẻ sơ sinh, thậm chí là động vật, cô ấy thà khoét bỏ tuyến thể còn hơn bị một kẻ cặn bã khống chế.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Bùi Cửu Dao lại thật sự khiến Trì Dạng thấy bất ngờ.
Lẽ nào người bỏ thuốc thật sự không phải cô ta?
Ưng Ninh khẽ gọi một tiếng "Dạng Dạng", mới kéo cô ấy từ ảo ảnh vỡ vụn về thực tại.
"Trong máu của cô có xét nghiệm ra chế phẩm X2-9."
Trì Dạng khẽ nhíu mày: "Đó là gì?"
"Là một loại chế phẩm mới dùng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Omega phát tình," Ưng Ninh trầm giọng giải thích: "Là hàng nhập khẩu, vì giá bán đắt đỏ nên hiện chỉ lưu hành trong giới thượng lưu."
Ngay sau đó Ưng Ninh lại bổ sung: "Giới giải trí chắc cũng không ít."
"Tôi không biết." Trì Dạng hơi bực bội day trán.
Ưng Ninh hạ giọng: "Cô không thích chơi bời, đương nhiên không biết thứ này, nhưng Bùi Cửu Dao..."
Bùi Cửu Dao ham chơi, ai cũng biết.
Sắc mặt Trì Dạng thoáng chốc càng trầm xuống, ngón tay bất giác co lại, trên chăn bệnh viện vạch ra mấy vệt móng tay trắng mờ.
Cô ấy biết Ưng Ninh có ý gì.
Bùi Cửu Dao ham chơi, lại có tiền, kiếm được loại chế phẩm này dễ như trở bàn tay, Trì Dạng chưa bao giờ xóa bỏ nghi ngờ đối với Bùi Cửu Dao.
Chỉ vì hôm nay Bùi Cửu Dao đối với cô ấy... rất chăm sóc, Trì Dạng quyết định cho Bùi Cửu Dao một cơ hội.
"Ninh Ninh, cô giúp tôi kiểm tra xem hôm qua em có bị bỏ thuốc không." Trì Dạng từ từ ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt.
"Bùi Cửu Dao?" Ưng Ninh kinh ngạc: "Cô ta nói với cô như vậy?"
Trì Dạng gật đầu.
Ưng Ninh cất phiếu xét nghiệm máu của Trì Dạng, nói: "Yên tâm đi, dù cô không nói tôi cũng sẽ xét nghiệm máu cho cô ta, dù sao cũng phải kiểm tra độ tương thích pheromone của Bùi Cửu Dao và cô."
*
Bùi Cửu Dao ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh, nhìn Ưng Ninh ra ra vào vào, bực bội đá mũi giày.
Cô đứng dậy đi tới, đứng nép bên cửa phòng, qua ô kính nhỏ trong suốt có thể thấy Trì Dạng đang ngồi trên giường nói chuyện với Ưng Ninh.
Mái tóc xoăn đen nhánh tùy ý xõa bên người, xương trên bờ vai gầy mảnh khẽ nhô lên.
Đôi mắt lưu ly như viên bi thủy tinh màu nâu nhạt, thỉnh thoảng khẽ nhíu mày, phần lớn thời gian sắc mặt đều nhàn nhạt.
Bùi Cửu Dao áp tai lên cửa, như một kẻ nhìn trộm, đáng tiếc phòng bệnh cách âm quá tốt, hoàn toàn không nghe rõ hai người nói gì.
Đột nhiên, Trì Dạng có lẽ thấy tóc dài hơi vướng, ngón tay thon dài trắng sứ luồn qua tóc, vén hết ra sau, để lộ vết hôn mờ trên cổ.
Bùi Cửu Dao bất giác lại nghiến răng nanh.
Đúng lúc này, Ưng Ninh đột nhiên xoay người đi về phía này, Bùi Cửu Dao rụt đầu lại, nhanh chóng ngồi về ghế, lại đá đá mũi giày.
Thấy Ưng Ninh đi ra, Bùi Cửu Dao ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười: "Bác sĩ Ưng!"
Sau đó lại giả vờ thoải mái đứng dậy, giọng điệu nhanh nhẹn: "Tôi vào được chưa?"
Ưng Ninh sững lại một chút: "Cô Bùi..."
Không hiểu sao, Ưng Ninh luôn cảm thấy nụ cười của Bùi Cửu Dao ẩn chứa địch ý cực lớn đối với mình.
"Cô Bùi, vì tối qua cô đã đánh dấu Dạng Dạng, nên tôi cần xét nghiệm máu cho cô để xác nhận tình trạng sức khỏe."
Đuôi mắt Bùi Cửu Dao rõ ràng cụp xuống, nhìn về phía cửa phòng bệnh "Ồ" một tiếng.
Vẫn chưa được gặp sao?
"Vậy chúng ta nhanh lên." Bùi Cửu Dao nhanh chóng xắn tay áo sơ mi, cười với Ưng Ninh, quên thu lại răng nanh.