"Chị sợ cái gì? Tôi đâu có ăn thịt chị đâu!" Bùi Cửu Dao sốt ruột nói lớn tiếng hơn một chút.
Tròng mắt Trì Dạng ửng đỏ, run rẩy trong giây lát, lí nhí nói: "Cô mắng tôi."
Vừa rồi còn là mỹ nhân lạnh lùng, ánh mắt hận không thể xử lý Bùi Cửu Dao ngay, sao đột nhiên lại biến thành tiểu hồ ly gặp nạn rồi?
Bùi Cửu Dao hết cách với cô ấy, nghĩ bụng cô ấy là bệnh nhân, hơn nữa rất có thể là vì Bùi Cửu Dao mà cô ấy mới bị bệnh...
Bùi Cửu Dao liền tới gần dịu dàng dỗ dành: "Chuyện tối qua là tôi không đúng, nhưng tôi thật sự không có ác ý với chị. Chị bị bệnh rồi, chúng ta đến bệnh viện trước được không?"
"Không thể đến bệnh viện."
Giọng Trì Dạng lại có chút dính nhớp, vành tai cũng đỏ ửng, mỏng manh trong suốt dưới ánh sáng, ngón tay còn khẽ cào nhẹ trên ga giường.
Bùi Cửu Dao mím môi.
Đây là tập tính động vật nhỏ gì vậy? Thật muốn cuộn cô ấy thành cục rồi ôm đi.
Trì Dạng cúi đầu: "Bọn họ sẽ phát hiện..."
Bọn họ... Suýt quên mất, Trì Dạng cũng là diễn viên, hấp tấp đưa đến bệnh viện đám phóng viên kia còn không chặn chết họ sao.
Bùi Cửu Dao thấy da Trì Dạng càng lúc càng đỏ, ánh mắt càng lúc càng mơ màng, nhẹ giọng dẫn dắt: "Vậy chị chắc có bác sĩ riêng chứ? Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi giúp chị."
"Bác sĩ... Bác sĩ..." Trì Dạng nhìn chằm chằm Bùi Cửu Dao, hàng mi run run, ngón tay siết chặt quần áo.
Dừng lại khoảng nửa phút, Trì Dạng mới lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy tìm một số điện thoại, đưa cho Bùi Cửu Dao.
Bùi Cửu Dao thấy trên đó ghi "Ưng Ninh". Cô liếc nhanh qua, bấm gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Bùi Cửu Dao hỏi: "Xin hỏi có phải bác sĩ riêng của cô Trì Dạng không ạ?"
Bên kia dừng lại hai giây, một giọng nói rất trầm ổn truyền đến: "Là bác sĩ, nhưng không hẳn là riêng."
Bùi Cửu Dao: "Trì Dạng cô ấy bị sốt rồi, phiền chị qua đây một chuyến được không?"
Giọng nói trầm thấp thoáng chút hoảng hốt: "Các cô đang ở đâu?"
Bùi Cửu Dao đang định báo địa chỉ, Trì Dạng đột nhiên nắm lấy cổ tay Bùi Cửu Dao.
Bùi Cửu Dao ngẩn ra, đưa điện thoại qua, Trì Dạng hơi yếu ớt nói vào điện thoại: "Ninh Ninh, chúng tôi qua đó."
Mùi pheromone trong phòng nồng nặc khó ngửi, Trì Dạng biết mình mà ở lại biệt thự này thêm nữa, Ưng Ninh tới nơi rất có thể sẽ thấy cảnh Trì Dạng lại mất lý trí, lăn giường với Bùi Cửu Dao.
Bùi Cửu Dao tuy không hiểu tại sao Trì Dạng phải cố gắng chống đỡ để đến bệnh viện, nhưng tối qua đã xảy ra chuyện như vậy, Trì Dạng không muốn ở lại đây nữa cũng là bình thường.
Bùi Cửu Dao đi tới đỡ Trì Dạng dậy.
Trì Dạng vùng vằng muốn tự đi, bị Bùi Cửu Dao một tay nắm chặt vòng eo thon thả: "Tôi đã nói, lúc này đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi sẽ không làm hại chị đâu."
Cơ thể Trì Dạng đã hoàn toàn mất kiểm soát, ngón tay siết chặt quần áo, cố gắng chống đỡ chút lý trí cuối cùng để không bổ nhào vào người Bùi Cửu Dao.
Giọng cô mềm mại nhưng vẫn hung dữ nói: "Loại người như cô, không đáng tin."
"Tôi biết, nhưng bây giờ chị cũng chỉ có thể tin tôi thôi."
Cơ thể Trì Dạng càng lúc càng nặng trĩu, chân mềm nhũn đứng không vững.
Bùi Cửu Dao dứt khoát vòng tay qua khoeo chân bế kiểu công chúa lên, tiện tay vơ lấy chìa khóa xe đi về phía gara.
Trì Dạng kinh hô một tiếng cắn ngón tay, sương mù trong mắt gần như phủ một lớp màng mỏng lên đôi mắt màu lưu ly nhạt.
Bùi Cửu Dao dịu dàng nói: "Sợ thì ôm chặt tôi."
Nói xong liền bế cô ấy đi về phía gara.
Trì Dạng hẳn là ghét người này lắm.
Nhưng không biết tại sao, có lẽ hôm nay cơ thể quá nhạy cảm, cộng thêm lúc phát tình không có lý trí mấy, giọng nói của Bùi Cửu Dao nghe lại đáng tin cậy lạ thường.
Cơ thể đang ôm cô ấy cũng rất đáng tin cậy.
Trì Dạng thật sự quá ghét việc mình là Omega.
Lúc trước khi là Alpha tuy cũng có kỳ nhạy cảm, nhưng không dễ xảy ra. Vậy mà mình lại phân hóa lần hai thành Omega, lại còn trùng hợp cùng Bùi Cửu Dao...
Trì Dạng thà rằng mình là Beta, bản năng của Omega luôn áp đảo lý trí, vừa rồi bị Alpha đã đánh dấu mình mắng một câu, Trì Dạng vậy mà lại muốn khóc.
Trạng thái bây giờ thật sự khiến cô cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.
Trì Dạng cố nén không ôm lấy Bùi Cửu Dao, ngón tay bị cô cắn đến chảy máu.
Lúc Bùi Cửu Dao đặt Trì Dạng vào ghế phụ, Trì Dạng vô thức muốn níu lấy cô, tay dừng lại giữa không trung rồi lại bướng bỉnh rụt về.
Bùi Cửu Dao tưởng cô ấy khó chịu lắm, lại còn bướng bỉnh không chịu cầu cứu, bất đắc dĩ cúi người xoa xoa tóc Trì Dạng: "Đừng sợ, sắp đến bệnh viện rồi."
Trì Dạng "ừm" một tiếng, co người trên ghế.
Bùi Cửu Dao lên xe giúp cô ấy cài dây an toàn, lái xe đến địa chỉ Ưng Ninh gửi.
Nơi Ưng Ninh làm việc là một bệnh viện tư nhân hàng đầu, tính bảo mật và an toàn cực cao, đương nhiên phí cũng cao.
Giới nhà giàu và người nổi tiếng đa phần đều khám ở bệnh viện này, nhiều bác sĩ đồng thời cũng chuyên phục vụ cho một số gia tộc nhất định.
Lúc Bùi Cửu Dao đến gara ngầm thì Ưng Ninh đã đợi sẵn ở đó.
Để đảm bảo an toàn, Bùi Cửu Dao lấy khẩu trang mũ chuẩn bị sẵn đội lên đầu Trì Dạng, lại lấy một cái khẩu trang khác đeo lên, dìu Trì Dạng xuống xe.
Chân Trì Dạng vẫn mềm nhũn, nhưng vừa thấy Ưng Ninh liền đẩy Bùi Cửu Dao ra, nhào vào người cô ấy.
Ưng Ninh vững vàng đỡ lấy Trì Dạng, dìu cô ấy đi theo lối VIP vào thang máy.
Bùi Cửu Dao đi theo sau hai người họ.
Tuy Bùi Cửu Dao xuyên thành Alpha, nhưng bản chất cô vẫn là người thường, không biết gì về quy tắc ABO.
Nhưng không biết tại sao dựa vào khứu giác bản năng, Bùi Cửu Dao vẫn cảm nhận được Ưng Ninh trước mặt là một Alpha.
Sự nhạy bén của sói đầu đàn khiến Bùi Cửu Dao cảm nhận rõ ràng sự tức giận khi lãnh địa bị xâm phạm, cô nhìn chằm chằm vào lưng Ưng Ninh, gần như muốn đυ.c thủng một lỗ đen ở đó.
Bùi Cửu Dao thậm chí muốn cướp Trì Dạng về giấu vào trong cơ thể mình.
Cướp... Trì Dạng? Trong đầu Bùi Cửu Dao nhanh chóng hiện lên một đoạn miêu tả trong nguyên tác:
Ngón tay lạnh băng của Trì Dạng siết lấy cằm Bùi Cửu Dao, đôi mắt hung dữ lướt qua gương mặt bê bết máu của cô, giọng nói thờ ơ: "Nếu Tiểu Mạt có chuyện gì, cô cứ chờ chôn cùng cô ấy đi!"