Sau Khi Bị Tra A Đánh Dấu, Nữ Chính Xinh Đẹp Phát Điên

Chương 3: Đến bệnh viện

Bùi Cửu Dao cúi mắt nghĩ về trạng thái của mình hôm qua, khẽ nói: "Tôi nghĩ mình bị bỏ thuốc rồi."

"Bỏ thuốc?" Trì Dạng nắm chặt chăn trong lòng bàn tay, cười lạnh: "Chỉ có Bùi Cửu Dao cô đi bỏ thuốc người khác thôi chứ?"

Trì Dạng tuy phân hóa thành Omega, nhưng trước nay luôn rất cẩn thận, gần đây cũng không trong kỳ phát tình.

Hôm qua đi xã giao chỉ uống một ly nhỏ, tỉnh lại đã thấy mình phát tình trên giường Bùi Cửu Dao, sao cô có thể không nghi ngờ.

Bùi Cửu Dao nhìn đôi mắt hung dữ đỏ hoe của Trì Dạng, trong lòng có chút run sợ.

Xung quanh mà có vật gì sắc nhọn, e là Trì Dạng đã đâm thủng mình rồi.

Cô đá chiếc điện thoại Trì Dạng ném tới lùi ra sau một chút, tự biết mình đuối lý, cúi đầu lí nhí xin lỗi: "Xin lỗi chị, dù sao thì tối qua cũng là tôi không đúng. Chị có chỗ nào không thoải mái không?"

Trì Dạng không trả lời.

Bùi Cửu Dao cẩn thận ngẩng đầu quan sát sắc mặt Trì Dạng, ánh mắt lại vô thức rơi xuống xương quai xanh của cô ấy, một mảng da lớn trước ngực dưới ánh nắng lạnh đến mức ánh lên màu trắng bạc.

Cô không khỏi ngẩn người, sau đó lại có chút luống cuống hỏi: "Hay là tôi lấy quần áo cho chị trước nhé?"

Chiếc váy voan trắng Trì Dạng mặc hôm qua đã bị chính cô ấy xé nát một cách bạo lực. Rõ ràng tối qua chủ động như vậy, hôm nay lại hung dữ muốn chết.

Tiểu hồ ly biến thành mỹ nhân lạnh lùng trong nháy mắt, càng lúc càng không hiểu Trì Dạng đang nghĩ gì.

Nhưng cũng phải thôi...

Bùi Cửu Dao chỉ lướt qua trong đầu những chiến tích tồi tệ trước đây của nguyên chủ, liền lập tức có chút đồng cảm với Trì Dạng.

Đây còn là trong điều kiện ký ức của Bùi Cửu Dao chưa hoàn toàn khôi phục.

Do ký ức không ngừng tràn vào, Bùi Cửu Dao nhớ ra biệt thự này là một trong những tài sản của nguyên chủ, không thường xuyên ở đây, chỉ dùng để mở tiệc hoặc...

Tìm đủ loại Omega qua đêm.

Chỉ tiếc là nguyên chủ có sở thích cờ bạc, bất động sản này cuối cùng cũng bị bán đi để trả nợ.

Bùi Cửu Dao lục trong tủ, tiện tay lấy ra một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần vải mềm mại thoải mái đưa cho Trì Dạng.

Vẻ mặt cô có chút áy náy: "Xin lỗi nhé, ở đây không có váy, quần của tôi mặc vào có thể hơi dài."

Mi tâm Trì Dạng khẽ động, nhìn chằm chằm Bùi Cửu Dao, trong mắt lộ ra chút ngạc nhiên.

Theo cô ấy biết, Bùi Cửu Dao có rất nhiều bạn giường, chắc chắn không phải kiểu người sau khi tỉnh dậy sẽ chăm sóc đối phương, càng đừng nói đến xin lỗi.

Bùi Cửu Dao lại chủ động xin lỗi cô ấy, còn lấy quần áo sạch của mình đưa cho cô ấy, giọng nói cũng rất dịu dàng.

Bùi Cửu Dao từ khi nào lại có thái độ tốt với mình như vậy?

Không phải cô ta vẫn luôn rất ghét mình sao?

Nhưng nghĩ đến chuyện tối qua, Trì Dạng vẫn sầm mặt.

Cô ấy không tin chuyện đó không liên quan gì đến Bùi Cửu Dao.

Trì Dạng nhanh chóng giật lấy quần áo giấu vào trong chăn.

Đôi mắt lạnh lùng của cô màu sắc hơi nhạt, giống như một viên bi thủy tinh màu nâu nhạt, giờ phút này đang sững sờ nhìn Bùi Cửu Dao, đôi môi son hé mở, giọng nói lành lạnh: "Cô còn đứng đây làm gì?"

Bùi Cửu Dao "ồ" một tiếng, cúi người nhặt điện thoại rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Cô ngồi trên sofa bấm nút nguồn điện thoại, đã hết pin.

Trên bàn có đặt một cuốn «Sơn Hải Kinh Giáo Chú», lật giở vài trang cho đỡ buồn chán, Bùi Cửu Dao phát hiện mình không nhận ra hơn một nửa số chữ.

Không đúng lắm.

Bùi Cửu Dao tuy là diễn viên, nhưng tốt nghiệp khoa Văn trường đại học top đầu, không phải dân chuyên nghiệp.

Cho dù bây giờ có thụt lùi đi nhiều, cũng không đến mức trực tiếp biến thành kẻ thất học...

Lẽ nào là đầu óc còn chưa tỉnh táo?

Bùi Cửu Dao đặt sách xuống ngẩng đầu, mạnh bạo gõ gõ vào đầu, lại một trận ù điếng, đau đến mức cô hít một hơi khí lạnh.

Lúc này trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng ngã trầm đυ.c, sau đó Bùi Cửu Dao nghe thấy Trì Dạng đau đớn rên lên một tiếng.

Bùi Cửu Dao vội đứng dậy chạy tới, vừa đẩy cửa ra đã thấy Trì Dạng dẫm lên ống quần, một chân quỳ trên mặt đất.

Bùi Cửu Dao nhanh chóng đi tới đỡ cô ấy, cười khẽ: "Tôi đã nói quần áo hơi dài mà, chị cũng không cẩn thận gì cả."

Trì Dạng nghiêng đầu, ngước mắt trừng cô, gương mặt đầy vẻ oán giận.

Bùi Cửu Dao lập tức thu lại nụ cười, cẩn thận hỏi: "Vậy tôi đỡ chị dậy nhé?"

Vừa nói vừa lịch sự đỡ lấy cánh tay Trì Dạng, động tác nhẹ nhàng đỡ Trì Dạng đứng dậy.

Trì Dạng còn muốn giãy dụa, Bùi Cửu Dao hạ thấp giọng dỗ dành: "Lúc này thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa."

"Cô nói, hôm qua có người bỏ thuốc cô?"

Giọng Trì Dạng vẫn lạnh như băng, vịn vào cánh tay Bùi Cửu Dao khó khăn đứng dậy.

Bùi Cửu Dao "ừm" một tiếng ngoan ngoãn đứng yên, không dám chọc giận Trì Dạng nữa.

Cô cao hơn Trì Dạng nửa cái đầu, khung xương cũng lớn hơn.

Quần áo mặc trên người Trì Dạng rộng thùng thình, trông có vẻ yếu đuối đáng thương.

Sau khi buông Bùi Cửu Dao ra, Trì Dạng đi được hai bước, loạng choạng.

Bùi Cửu Dao định tới đỡ, Trì Dạng lại vô thức đẩy cô ra một cái, không đẩy được Bùi Cửu Dao, đầu mình lại choáng váng, vô lực ngã vào người Bùi Cửu Dao.

Trì Dạng thoáng chốc hơi thở không ổn định, cô ấy lại ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc chưa tan trong phòng.

Theo lý thì tối qua đã đánh dấu tạm thời một lần, hôm nay tỉnh dậy không nên khó chịu như vậy, nhưng sao mình lại giống như rơi vào trạng thái phát tình nữa rồi?

Trì Dạng không kìm được khẽ thở dốc một cái, vẻ mặt thoáng bối rối, sau đó dùng sức nghiến răng hàm.

Cô ấy muốn đẩy Bùi Cửu Dao ra, lòng bàn tay lại vô lực ấn lên vai Bùi Cửu Dao.

Bùi Cửu Dao thấy gò má Trì Dạng lại ửng hồng.

Đôi mắt ban đầu hung dữ tàn nhẫn kia dần nhuốm màu hồng, ngấn nước, từ từ trở nên mông lung mất hồn nhìn Bùi Cửu Dao, co rúm trong lòng cô một cách bối rối.

Hơi thở Bùi Cửu Dao đột ngột nghẹn lại, giọng nói có chút hoảng loạn: "Trì Dạng, chị sao thế? Chị không sao chứ?"

Trì Dạng cắn môi: "Cô ra ngoài đi, đừng chạm vào tôi..."

Mu bàn tay Bùi Cửu Dao nhẹ nhàng đặt lên trán Trì Dạng, Trì Dạng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ run bắn cả người.

"Chị sốt rồi." Bùi Cửu Dao khẽ nhíu mày: "Đến bệnh viện đi."

Cô đang định bế Trì Dạng lên, Trì Dạng lẩm nhẩm ba chữ "đến bệnh viện", đột nhiên vùng mạnh khỏi tay Bùi Cửu Dao ngã xuống đất, cũng không màng đau đớn, nhanh chóng lùi về phía giường.