Người trong gương mang một đôi mắt đầy tia máu mệt mỏi, làn da trắng bệch không chút huyết sắc, môi dưới bị cắn rách một miếng, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với màu da.
"Đẹp trai chết mất!" Cậu chép miệng một cái, vuốt tóc, tự khen mình từ tận đáy lòng.
Biết đâu tên nhị thế tổ như bị chó dại cắn kia thật sự đã phải lòng mình rồi cũng nên.
Nhan Vũ nghĩ, không khỏi mỉm cười.
"Bị chó cắn đấy!" Cậu nhìn A Du, nhướn mày đầy ẩn ý: “Rồi tôi cũng cắn lại nó."
…
Chung Nam Nguyệt thuận miệng than thở với Đỗ Tiêu, không ngờ Đỗ Tiêu hôm sau đã trả lời, nói là muốn hẹn cậu đi gặp một nhà đầu tư rất giỏi.
Trợ lý vừa báo cáo xong kết quả trao đổi với bên pháp vụ, bộ phim truyền hình IP lớn bị đắp chiếu kia coi như xong rồi.
Chung Nam Nguyệt bực bội muốn chết, anh trả lời Đỗ Tiêu nói dạo này lịch trình kín mít, hẹn hôm khác.
Đỗ Tiêu gọi điện thoại cho cậu.
"Tôi nghĩ cậu vẫn nên gặp thì hơn." Đỗ Tiêu nói.
Chung Nam Nguyệt tò mò: “Là ai mà khiến cậu sốt sắng giới thiệu cho tôi như vậy?"
"Tài sản trăm tỷ, dư dả tiền bạc, đang tìm dự án đầu tư."
Chung Nam Nguyệt thầm nghĩ chẳng phải chỉ là một ông chủ bình thường thôi sao, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Lại nghe Đỗ Tiêu nói tiếp: "Không cha không mẹ, tự thân lập nghiệp, chưa đến ba mươi tuổi."
Chưa đợi Đỗ Tiêu nói hết câu, Chung Nam Nguyệt đã chen vào: "Gặp thôi."
Nói rồi lại bổ sung thêm một câu: "Chiều nay tôi rảnh."
Địa điểm gặp mặt do đối phương quyết định, được sắp xếp tại một sảnh nhỏ trang nhã.
Không đến nỗi tồi tàn nhưng so với hình tượng "tổng tài bá đạo trăm tỷ" trong miệng Đỗ Tiêu thì có vẻ hơi khập khiễng.
Để tránh hai bên gặp mặt trực tiếp sẽ ngại, người trung gian phải đến sớm, lúc Chung Nam Nguyệt đến thì Đỗ Tiêu đã đợi sẵn từ lâu, vì quá chán nên đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Chung Nam Nguyệt đá vào ghế cậu ta: “Lại chat với tên Arsenic Bean kia à."
Đỗ Tiêu gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, không buồn đáp lời.
Chung Nam Nguyệt hơi khó chịu, hỏi cậu ta: “Lần trước anh nói cậu ấy có chuyện..."
Lời còn chưa dứt, có người đẩy cửa bước vào.
Một anh chàng siêu cấp đẹp trai.
Trông như một nhân viên bình thường, không mặc vest giày da gì cả, ăn mặc đơn giản thoải mái, dáng người cao ráo, vóc dáng tuấn tú, tóc dài buộc nửa đầu, phóng khoáng, cử chỉ toát lên khí chất.
Anh ta có vẻ khá thân thiết với Đỗ Tiêu, trực tiếp giục: "Chơi điện thoại gì chứ, giới thiệu một chút đi."
"Đây là Bạch Cẩm Thành, Bạch tổng của tập đoàn Mục Quang, đều là người quen cả rồi, cậu cứ gọi anh ấy là anh Bạch là được." Đỗ Tiêu nói với Chung Nam Nguyệt.
Nghe vậy, Bạch Cẩm Thành cười khẩy, trêu chọc: "Từ bao giờ mà cậu gọi tôi là anh Bạch thế?"
"Cút xéo!" Đỗ Tiêu mắng một câu rồi giới thiệu với anh ta: "Chung Nam Nguyệt, tôi gọi cậu ấy là A Nguyệt."
Chung Nam Nguyệt đưa tay ra: “Chào anh Bạch."