Livestream Nuôi Mỹ Nam Nhân Ngư

Chương 3.3: Cho dù không có cứu viện, chúng ta vẫn có thể tạo ra một mảnh vườn trong sa mạc này

Bạch Tư vừa nhìn thấy cô thì như bị ấn nút tạm dừng. Đôi mắt xanh thẳm nhìn cô chằm chằm, tràn đầy bối rối cùng ngơ ngác, rồi đột nhiên như cún con tìm thấy chủ, dựa vào vai cô, rúc đầu dụi nhẹ hai cái.

Lọn tóc xoăn màu vàng kim cọ vào má có cảm giác hơi ngứa, Trì Nguyệt biết cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, cảm giác thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ).

Dù sao thì, từ sau khi cô bị điều khỏi trung tâm nghiên cứu, Bạch Tư cũng đã rất lâu rồi không thân cận với cô như vậy.

“Trì Nguyệt.”

Bạch Tư vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng vì tác dụng của thuốc, giọng nói đứt quãng như thể đang say rượu, gọi tên cô, vừa như làm nũng, lại như đang xác nhận điều gì đó.

Trì Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, trấn an: “Không sao rồi, không sao rồi. Tôi không cần phải đi nữa. Giờ chúng ta đã rời khỏi Lam Tinh, đến một nơi hoàn toàn khác rồi.”

Cô từ tốn kể cho Bạch Tư nghe những gì đã xảy ra sau khi cậu hôn mê, bao gồm cả sự tồn tại của hệ thống livestream.

Bạch Tư giống như một chú chó lớn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe cô kể chuyện.

Sau khi kích hoạt quyền thành viên gia đình, Bạch Tư nhìn thấy màn hình xanh lam mà Trì Nguyệt chỉ, lúc này làn đạn vẫn đang bay vèo vèo trên màn hình.

[Ghen tị quá, nhân ngư đúng là chỉ cần xuất hiện là nhan sắc bùng nổ. Chủng tộc này sao toàn sinh ra soái ca thế? ]

[Streamer của chúng ta cũng xinh đấy chứ? Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này.]

[Trời ơi cậu ấy dễ thương quá, chỉ là ánh mắt ảnh nhìn nhân viên chăm sóc có gì đó hơi... Kỳ kỳ.]

Trì Nguyệt mở lớp vải bọc trên đuôi của Bạch Tư ra, xem xét tình trạng đuôi cá. Vảy tuy đã mất độ bóng nhưng may mà chưa bị mất nước đến mức bong tróc.

Cô làm theo cách cũ, thoa đều dịch dưỡng rồi dùng vải ẩm bọc lại cái đuôi màu vàng nhạt kia.

“Lúc chạy ra có phải sử dụng năng lực đặc biệt quá mức hay không? Còn thấy choáng sao?”

Bạch Tư vẫn hơi ngơ ngác, gật đầu một cái, rồi lại chậm rãi lắc đầu: “Chỉ lúc mở cánh cửa tiến vào nơi này là có chút choáng.”

Trì Nguyệt gõ nhẹ lên đầu cậu: “Ngốc, lúc đó đã chuẩn bị sẵn lối thoát và khoang trốn thoát chuyên dụng cho nhân ngư rồi, rõ ràng là có thể đi trước một mình mà.”

“Nhưng mà cô còn ở đó.” Bạch Tư lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm đầy thanh triệt.

Cậu nghiêng đầu tựa vào vai nhân viên chăm sóc bé nhỏ của mình. Rõ ràng cao hơn cô cả một cái đầu, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy đáng thương đến không nỡ rời mắt.

“Lúc đó… Chỉ là tôi không muốn chưa kịp nói lời tạm biệt đã rời đi.”

Trì Nguyệt xoa lên chỗ trên đầu vừa bị mình gõ nhẹ, bật cười: “Hiểu rồi. Cảm ơn cậu đã cứu tôi. Nói vậy thì cậu đã thức tỉnh năng lực đặc biệt của nhân ngư rồi?”

Bạch Tư duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu sáng làm từ vô số thẻ năng lượng xếp chồng: “Tôi có thể nhìn thấy những đường liên kết không gian giữa hai nơi, rồi mở ra một cánh cửa.”

[Chìa khoá cổng không gian! Đây là thiên phú siêu hiếm luôn đó!]

[Thiên phú của streamer cũng đâu có tầm thường? Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô ấy có thể điều chỉnh vật chất, mà lại còn là hệ tinh thần.]

[Thật không thể tin được là Lam Tinh lại có một dòng máu nhân ngư thuần chủng thế này, đúng là khó tin thật, nhân ngư rất khó có thể sinh con. Có thể là lai từ du khách tinh hệ khác cũng nên.]

Bạch Tư liếc nhìn màn hình, nheo mắt: “Gen nhân ngư trên Lam Tinh xác thật có khả năng đến từ tinh tế. Lúc thiên phú thức tỉnh, tôi nhìn thấy một vài vết tích giao thoa của các nền văn minh trong lịch sử.”

Thấy làn đạn bắt đầu lan man vào hướng phân tích di truyền, Trì Nguyệt an ủi: “Về sau chúng ta có thể đi các hành tinh khác xem thử. Có lẽ còn nhiều đồng tộc đang ở ngoài kia.”

[Nhân ngư đúng là chủng tộc được hoan nghênh nhất, vừa mạnh vừa đẹp.]

[Nhà tôi có cô hàng xóm là mỹ nhân ngư, cái đuôi xinh cực luôn.]

Trì Nguyệt bị làn đạn này làm cho tò mò, đang muốn hỏi thêm đẹp đến mức nào thì tay áo đã bị người bên cạnh kéo lại.

Bạch Tư yên lặng nhìn cô: “Vậy cô… Còn muốn quay lại không?”

“Không muốn.” Trì Nguyệt trả lời không chút do dự.

Cuộc tấn công vào trung tâm nghiên cứu rõ ràng không phải sự cố bất ngờ. Cô chẳng có gì quá lưu luyến ở thế giới đó. Người quan trọng nhất đối với cô hiện giờ là nhân ngư đang ngồi ngay bên cạnh.

Ít nhất lúc này, số phận của hai người bọn họ, là do chính họ nắm lấy.

“Bắt đầu lại ở đây cũng đâu có gì không tốt.” Trì Nguyệt bình thản.

“Cùng lắm tinh cầu này chỉ còn lại hai người chúng ta. Dù có ra khỏi sa mạc hay không, dù không tìm thấy đại dương hay hồ lớn, thì cũng phải có nguồn nước. Đó là trách nhiệm của nhân viên chăm sóc.”

Trong đôi mắt xanh như biển của Bạch Tư phản chiếu hình ảnh cô gái nhỏ, ánh mắt rực sáng, như đóa hoa nở rộ giữa vùng sa mạc hoang tàn.

Trì Nguyệt lấy cái chậu gỗ gieo lúa mạch non ra cho cậu xem: “Nhìn xem, bước đầu tiên đã xong. Về sau sa mạc này có thể biến thành đồng ruộng xanh mướt. Tuy tôi không học nông nghiệp, nhưng hiện tại chỉ cần là thứ liên quan đến đất đai, tôi đều thấy rất thân thiết.”

Có lẽ là vì trước đó đã hấp thu khá nhiều năng lượng hệ thực vật, lúc này cô cảm nhận được rõ ràng hạt giống đang từ từ nảy mầm trong lòng đất, sinh mệnh yếu ớt nhưng mạnh mẽ kia đang bắt đầu bén rễ, một chồi non màu xanh lục nhú ra khỏi đất.

Thiếu nữ nhìn chồi non nhỏ bé kia, đôi mắt tỏa sáng: “Lúa mạch có rễ phát triển, có thể cố định cát. Tôi lại có thể cải tạo được đất. Cho dù không có cứu viện, chúng ta vẫn có thể tạo ra một mảnh vườn trong sa mạc này.”

Tác giả có lời muốn nói:

Linh cảm đến từ nhóm nghiên cứu phương án thổ nhưỡng hoá sa mạc của Giáo sư Dịch Chí Kiên – Đại học Giao thông Trùng Khánh.

Trong đời thực, nhóm này đã phát minh ra vật chất lấy từ thực vật, khi trộn với cát sẽ tạo nên “đất” giữ nước được, dùng để trồng rau ngay giữa sa mạc. Các nhà khoa học thật sự rất tuyệt vời.

Tất nhiên, phần lớn nội dung trong truyện này là phóng đại theo hướng viễn tưởng, thuộc thể loại tinh tế hư cấu.