Bốn ngón tay của cậu bị Sở Mạt nắm trọn trong lòng bàn tay cô, ngón cái còn lại chơ vơ giữa không trung, chỉ cách ngón cái của cô vài milimet. Kỷ Thiên Tinh theo bản năng khẽ động, ngón cái lướt nhẹ lên da cô—.
Ấm áp, mịn màng.
Sở Mạt hình như cảm nhận được cậu đang căng thẳng, liền siết nhẹ tay cậu:
"Người đông, đừng để lạc nhau."
Cảm giác được bàn tay trong tay mình dần thả lỏng, Sở Mạt khẽ cong môi, mỉm cười.
【Tiểu Vạn! Sạc được chưa!】
【Tít tít! Phát hiện “ý niệm yêu đương” có thể khai thác, đang nạp năng lượng.】
Sở Mạt lắc nhẹ tay Kỷ Thiên Tinh, vừa lắc vừa nghĩ thầm:
Lịch sử không scandal, bắt đầu phá vỡ từ hôm nay đi, em trai à!
Hai người tay trong tay xuyên qua hội trường lấp lánh xa hoa, nhẹ nhàng né hết lớp này đến lớp khác những lời nịnh hót giả tạo.
Trước khi bước chân vào giới giải trí, Kỷ Thiên Tinh từng mơ về một cuộc sống yên ổn, có một công việc ổn định, và một người yêu cùng nắm tay đi hết cuộc đời.
Nhưng từ giây phút cậu đứng trên sân khấu, từ khoảnh khắc nghe thấy tiếng reo hò của fan, cậu đã biết giấc mơ đó bị chính lựa chọn của mình bóp nghẹt.
Nhưng bây giờ thì…
Kỷ Thiên Tinh bất giác siết chặt tay Sở Mạt, đầu óc ngơ ngẩn nghĩ:
Nếu chỉ bám lấy một đại gia… thì có tính là chung tình không nhỉ?
Sở Mạt cúi đầu, cố gắng nhịn cười.
【Tiểu Vạn! Hàng tự dâng đến rồi đó! Mau sạc đi!】
【Đang sạc, xin chờ một chút.】
Đáng tiếc là hội trường cũng không lớn lắm, Sở Mạt vừa dắt Kỷ Thiên Tinh đi một đoạn đã thấy Hứa Bạch Anh đang cười nói rôm rả giữa một nhóm người. Cô nàng rõ ràng chưa hay biết chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Sở Mạt tức đến muốn đấm người, buông tay Kỷ Thiên Tinh ra, nhắm chuẩn vai Hứa Bạch Anh, vỗ “bốp” một cái:
“Ê!”
Hứa Bạch Anh giật bắn người:
“Cô là...? Ơ kìa, Thiên Tinh? Sao cậu lại…?”
Cô nàng vừa quay đầu vừa gượng cười xin lỗi với đám người xung quanh, rồi kéo Kỷ Thiên Tinh sang một bên:
“Cậu tới đây làm gì vậy? Nói chuyện xong với Tổng giám đốc Lưu rồi hả?”
Kỷ Thiên Tinh giấu tay ra sau lưng, liếc nhìn Sở Mạt, lưỡng lự định nói mà không biết bắt đầu từ đâu.
Sở Mạt cười nhạt:
“Còn nói nữa, nói thêm chút nữa chắc người cũng không còn mà về.”
Kỷ Thiên Tinh liền kể lại mọi chuyện ngắn gọn, súc tích.
Mặt Hứa Bạch Anh biến đổi liên tục như đèn disco, đến đoạn cuối thì vội vàng nắm tay Sở Mạt cảm kích:
“Cảm ơn cô Sở nhiều lắm, tôi không ngờ tổng giám đốc Lưu lại là loại người đó. Lúc ông ấy bảo muốn giới thiệu vài người cho tôi làm quen, tôi mới để Thiên Tinh đi theo, ai ngờ…”
“Chị Hứa.” Kỷ Thiên Tinh cười nhẹ trấn an, “Không trách chị đâu ạ.”
Nói xong, cậu lại quay sang Sở Mạt:
“Cảm ơn cô, cô Sở.”
Cậu cười lên còn có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, không sâu nhưng duyên ơi là duyên, cộng thêm đôi mắt to tròn, như thể ai đó đã vẽ thêm điểm nhấn cuối cùng vào một bức tranh hoàn mỹ.
Sở Mạt chống cằm, thầm thưởng thức.
Ra là lý do fan tự gọi cậu là “ngọt tinh” (Thiên Tinh ngọt ngào) là vì thế này à?
Ánh mắt của cô cuối cùng cũng rời khỏi vành tai đỏ rực của cậu.
“Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Không phải lúc nào cũng có người đến cứu đâu.”
Hứa Bạch Anh liên tục gật đầu như bổ củi:
“Vâng vâng, cô dạy rất đúng ạ.”
“Đi thôi, tôi đưa hai người ra ngoài.” Sở Mạt bước được hai bước lại ngoảnh đầu lại, “À đúng rồi, bỏ ly rượu xuống đi.”
“Cậu đúng là người thật thà, vậy mà cầm hộ tôi từ nãy tới giờ không bỏ à?”
Kỷ Thiên Tinh nhìn ly rượu trong tay – từ nãy đến giờ đúng là chẳng uống một giọt nào – mặt lập tức đỏ rực, đỏ từ vành tai lan hết cả tai.
Ở một nơi khác, quản lý khách sạn bưng khay rượu đỏ, run rẩy gõ cửa ban công:
“Tổng giám đốc Tạ, chúng tôi không tìm thấy cô gái nào mặc váy đuôi cá màu đen cả.”
“Mù à?” Tạ Nam Tiêu hừ một tiếng, duỗi chân bước ra hành lang, cúi đầu tìm một vòng rồi sờ cằm lẩm bẩm:
“Hửm, hình như đi rồi thì phải.”
Trầm ngâm một hồi, hắn quay sang nói:
“Đi kiểm tra danh sách khách mời tối nay. Có cái tên nào lạ lạ không?”
Quản lý khách sạn ấp úng nói: “Tổng giám đốc Tạ, buổi tiệc tối nay không phải tiệc mời, cũng không giới hạn số lượng khách…”
Tạ Nam Tiêu cười lạnh: “Ý cậu là... không có danh sách khách mời?”
Quản lý đành gật đầu, sống chết mặc bay.
“Giỏi đấy.” Tạ Nam Tiêu lườm anh ta sắc như dao, “Chai rượu này, cậu tự bê về nhà mà nhấm. Còn chuyện đầu tư năm sau, tôi phải... suy nghĩ lại đã.”
“Đừng mà Tạ tổng! Chúng ta hợp tác với nhau năm sáu năm nay rồi!”
“Hợp tác với Tạ thị, chứ không phải với tôi.” Tạ Nam Tiêu quay phắt người lại, đuôi tóc dài suýt quét vào mặt quản lý, “Rượu của cậu uống vào là phi thẳng vô toilet, tôi thật sự không hiểu sao vụ làm ăn năm đó trông như... từ thiện tặng miễn phí cho nhà cậu vậy?”
Gió đêm lạnh dần, Sở Mạt không nhịn được rùng mình một cái, liền có một lớp áo khoác ấm áp phủ lên người.
“Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Sở Mạt siết chặt vạt áo trước ngực, cười cảm ơn với Kỷ Thiên Tinh: “Cảm ơn cậu nha.”
Mấy người cùng nhau đi tới xe bảo mẫu. Hứa Bạch Anh vịn lấy tay nắm cửa xe, quay đầu hỏi: “Chị Sở, chị không cần bọn em đưa về à?”
Sở Mạt khoát tay: “Không cần đâu, mấy người về trước đi.”
Cô xoay người, kéo cái người còn ngơ ngác đứng như cây cột điện phía sau ra xe: “Đừng đứng đó đón gió nữa, về nhà làm cốc nước mật ong cho tỉnh rượu.”
Kỷ Thiên Tinh mím môi, có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng bị Sở Mạt đẩy một cái, lăn thẳng vào xe.
Xe lao vυ't đi, Kỷ Thiên Tinh vẫn quay đầu nhìn mãi không thôi, đến tận khi bóng Sở Mạt biến mất khỏi tầm mắt mới chịu thôi.
Sở Mạt khoác áo vest của Kỷ Thiên Tinh, mở cửa xe mình ra.
【Tiểu Vạn tiểu Vạn, sạc được bao nhiêu rồi?】
【Chào mừng ký chủ, hiện tại năng lượng: 5%.】
Năm phần trăm! Năm lần tiến bộ! Xứng đáng ăn mừng!
Sở Mạt vui vẻ ngân nga mở điện thoại, ai dè WeChat không xem cả đêm thì ngay sáng sớm đã thấy một vị khách không mời.
Tề Tư Vũ: [Em đang ở đâu?]
Sở Mạt hất tóc, nhếch môi lạnh lùng: [Có chuyện gì?]
Tề Tư Vũ: [Anh đang đợi em giao tài liệu.]
Sở Mạt cầm điện thoại, từ lòng bàn chân lạnh lên tới đỉnh đầu.
Chết thật! Quen đi làm part-time một kèm một rồi, quên khuấy mất là giờ đang làm song song hai việc đây này!!