Hệ Thống Hết Pin Liệu Có Khiến "Người Tình Cả Ngàn" Lật Kèo?

Chương 5.1: Pin còn 5% Kỷ Thiên Tinh

Lưu Xuân Sinh hất nhẹ cánh tay, liếc từ trên xuống dưới, rồi hỏi:

“Cô là ai đấy?”

Sở Mạt vung vẩy cổ tay, một tay đỡ khuỷu tay kia, tay còn lại nâng ly rượu, nghiêng người cười cười với Lưu Xuân Sinh:

“Tôi họ Sở.”

Lưu Xuân Sinh chả hiểu đầu cua tai nheo gì, chắc chắn chưa từng gặp cô Sở này bao giờ. Nhưng cái điệu bộ vừa quý phái vừa thản nhiên, lại thêm ánh mắt cao ngạo kiểu “có hỏi cũng chưa chắc tôi trả lời”, khiến ông ta hơi khựng.

Hay là… trong giới có đại tỷ nào họ Sở mà ông ta chưa từng nghe tên? Hay là đại tỷ nhà họ Sở định đầu tư vào giới giải trí, rồi phái cô em gái rảnh rỗi này tới thám thính?

Lưu Xuân Sinh không tài nào đoán ra thân phận Sở Mạt, nhưng sợ lỡ đắc tội với "đại tỷ ngầm", nên hạ giọng hỏi:

“Cô Sở, cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Sở Mạt nhếch mép, khẽ hất cằm về phía Kỷ Thiên Tinh:

“Không có gì to tát đâu. Nghe thấy náo nhiệt, tôi tò mò ghé qua xem chút thôi.”

Lưu Xuân Sinh bừng tỉnh đại ngộ:

“À, ra là cô cũng để ý thằng nhóc này hả?”

Ông ta liếc mắt ra vẻ tiếc nuối:

“Thằng nhóc này nhìn cũng ngon đấy, nhưng mà... bị Lý tổng để mắt rồi. Cô xem, chuyện này...”

Sở Mạt chẳng thèm đáp, chỉ nhè nhẹ gõ ngón tay lên ly rượu, mắt chậm rãi lướt qua người Lưu Xuân Sinh, rồi dừng lại ở Kỷ Thiên Tinh.

Vest tối màu tôn dáng khỏi bàn, tóc vuốt kỹ giờ hơi rũ, mái dài kiểu idol che nửa con mắt, gương mặt trắng trẻo còn hơi ửng đỏ – trông cứ như vừa bị bắt nạt xong vậy.

Chạm mắt Sở Mạt, Kỷ Thiên Tinh lập tức quay đầu đi chỗ khác, đỏ bừng.

Sở Mạt: ???

Ủa alo? Ngại dữ vậy trời?

Xác nhận Kỷ Thiên Tinh không sao, Sở Mạt lại nhìn về phía Lưu Xuân Sinh, kẻ đang đứng chắn giữa hai người họ. Tay này là cáo già lâu năm trong ngành, mặt dày vô đối, nếu không cho chút “đồ thật việc thật” thì tối nay đừng hòng kéo Kỷ Thiên Tinh ra khỏi đây.

Sở Mạt vẫn bình thản gõ nhẹ ly, mắt đảo một vòng rồi nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Tôn Đông.

Làm phim mà có cái tướng tự tin thế kia, lại chơi chung với lũ công tử nhà giàu hút được cả đám minh tinh, chắc chắn là có máu mặt trong nhà.

“Tôi thì ông không biết, chứ Tôn Đông, ông quen chứ?””

Câu hỏi bất ngờ khiến bầu không khí khựng lại. Lưu Xuân Sinh sững người vài giây mới trả lời:

“Tổng giám Tôn thì ai mà không biết! Công ty họ trong giới nổi như cồn ấy chứ!”

Rồi... ánh mắt ông ta tròn xoe.

Sở Mạt nhẹ nâng ly rượu về phía Tôn Đông, người kia lập tức cười toe toét như nhặt được vàng, bưng ly nốc cạn. Còn Sở Mạt, chỉ cần nhấc tay khẽ khàng, xem như đáp lễ.

“Nể mặt Tôn Đông, không biết ông có chịu không?”

“Cái này... cái này...” Lưu Xuân Sinh bắt đầu đổ mồ hôi, ánh mắt bay tới Lý tổng, người đang đứng một góc mặt mày như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng mà, nếu có cơ hội bám vào Tôn Thị Ảnh Nghiệp, thì ông Lý tổng này tính là gì chứ!

Lý tổng biết thân biết phận, cười xòa bước ra từ chỗ tối, nâng ly bắt chuyện:

“Sở tiểu thư đã mở lời, tôi đâu dám tranh giành. Chỉ mong cô nói đỡ đôi lời trước mặt tổng giám Tôn, cho tôi cơ hội làm quen.”

Sở Mạt hạ ly, khẽ cụng một cái với ly của ông ta:

“Vậy cảm ơn Lý tổng đã nhường người rồi.”

“Khách sáo, khách sáo mà!”

Câu từ đối đáp không sót chữ nào, Kỷ Thiên Tinh nghe mà tai đỏ bừng, đầu óc mơ màng vì men say. Trái tim vừa hạ nhiệt lại bị hương thơm dịu ngọt trước mặt làm bùng nổ, nhộn nhạo không phân biệt nổi là vì rượu... hay vì người vừa áp sát.

Tiếng giày cao gót gõ nhè nhẹ bên cạnh, Kỷ Thiên Tinh còn chưa kịp định thần thì tay đã bị nhét vào một ly rượu vang.

Ly còn vương hơi ấm của Sở Mạt, mặt rượu phản chiếu khuôn mặt uể oải của cậu.

Yết hầu khẽ động đậy, Kỷ Thiên Tinh khẽ hỏi:

"Cô Sở... cô muốn tôi uống rượu à?"

"Cầm lâu quá, mỏi tay."

Giọng cô còn ngọt hơn mùi hương trên người, đuôi câu hơi lơ mơ mà đầy quyến rũ. Đôi mắt long lanh như sóng nước nhìn thẳng vào cậu, chủ nhân đôi mắt ấy mỉm cười như thể vừa ban cho cậu lệnh đặc xá:

"Cầm giúp tôi, rồi đi theo tôi."

Rượu trong ly khẽ lay động, dáng vẻ chán đời vừa rồi bị đánh tan. Kỷ Thiên Tinh quay đầu lại, đồng tử màu hổ phách phản chiếu khuôn mặt tươi cười của Sở Mạt, càng lúc càng gần, gần đến mức cậu có thể cảm nhận rõ ràng hương thơm ngọt ngào y như mình tưởng tượng.

"Còn nữa, nhớ lấy, tôi tên là Sở Mạt."

Sở Mạt.

Bị Sở Mạt dắt ra khỏi vòng vây, Kỷ Thiên Tinh cụp mắt, môi mấp máy, lặp đi lặp lại hai chữ ấy như đang tụng kinh.

Tầng hai đại sảnh, một bàn tay thon dài nâng ly rượu lên môi. Chỉ vài giây sau, ly rượu đã cạn sạch.

"Tổng giám đốc Tạ, ngài đang nhìn gì thế ạ?"

Tạ Nam Tiêu không trả lời, nghiêng ly rượu đã cạn, mắt nhìn chằm chằm giọt rượu còn sót lại đang trượt chậm xuống thảm:

"Rượu dưới tầng này... là loại gì vậy?"

Người bị hỏi sững một giây:

"Toàn là rượu hảo hạng ủ năm năm, thưa ngài."

"So với ly tôi đang uống thì sao?"

"Ngài nói đùa rồi ạ, khách dưới kia toàn uống rượu bán ra thị trường. Ngài đang uống là hàng quý, rượu trữ riêng của nhà rượu chúng tôi đấy ạ."

"Ồ." Tạ Nam Tiêu cầm ly rượu lật ngược, giẫm đúng chỗ giọt rượu nhỏ xuống, chậm rãi nói:

"Thảo nào người ta không thèm uống, thà uống nước cam."

Quản lý nhà rượu trợn tròn mắt, vội vàng nhòm qua lan can tìm xem ai dám uống... cam.

"Thôi đừng nhìn nữa, nhìn lén như trộm ấy." Tạ Nam Tiêu trợn trắng mắt, "Mang ly rượu của tôi rót đầy rồi đem xuống tặng cho cô gái mặc đầm đuôi cá màu đen kia."

Lúc này, Sở Mạt đi trước Kỷ Thiên Tinh, dẫn cậu đến chỗ Hứa Bạch Anh, bàn tay vừa được “giải phóng” thõng thõng bên hông.

【Tiểu Vạn, Tiểu Vạn! Còn bao nhiêu phần trăm pin rồi hả?】

【Sau khi kiểm tra, pin còn 1%.】

【Cái gì? Cậu rốt cuộc có sạc được không đấy? Đừng có lừa chị đây nha—.】

【Thông báo dễ thương: Việc hấp thu năng lượng cần tiếp xúc cơ thể.】

……Mấy chuyện quan trọng thế này thì lần sau làm ơn thông báo sớm giùm, cảm ơn.

Hệ thống im thin thít, giả chết luôn.

Kỷ Thiên Tinh lặng lẽ đi phía sau Sở Mạt, mắt dán chặt vào cổ tay trắng trẻo thon dài của cô.

Cổ tay mảnh đến mức... cầm ly rượu thôi mà cũng thấy mỏi...

Đang thẫn thờ thì cổ tay ấy bỗng giơ ra sau, nắm lấy bàn tay đang thả lỏng của cậu.

Kỷ Thiên Tinh trợn tròn mắt, cứng đờ cả tay không dám nhúc nhích.