Cô Vợ Nhỏ Lạnh Lùng Của Mặc Tổng

Chương 6: Em ghen à?

"Em vẫn giận anh, anh xem đi, như vậy sao em dám đi gặp người ta!" Một bên cô lẩm bẩm, một bên lo lắng vội vã mặc quần áo, cầm lấy điện thoại chuẩn bị rời đi.

Mặc Tích Từ định bước theo, cô lập tức quay đầu cảnh cáo: "Hôm nay anh không được phép đi đâu hết, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, em sẽ về sớm thôi."

"Nhưng…"

"Ngoan, hôn một cái." Cô hôn anh có lệ, cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.

Mặc Tích Từ bất đắc dĩ lắc đầu bất lực.

Tiểu nha đầu này thật sự biết nịnh mà.

Anh lấy điện thoại ra vuốt lên vài lần, rất nhanh anh thay quần áo bước ra ngoài.

"Mặc tổng, anh vừa mới xuất viện đã đến công ty, chị dâu có biết không?" Cao Thiếu Vũ không nhịn được hỏi.

"Nếu cô ấy biết, thì hạng mục ở nước T sẽ…"

"Tôi hiểu rồi." Anh ấy ngay lập tức mỉm cười đáp lại.

-

Tập đoàn Tống thị.

Ly Ly đã đợi cô ở cửa từ rất lâu, khi thấy cô đến, cô ấy lập tức báo cáo: "Chị U, chúng ta hoàn toàn phù hợp với điều lệ của chương trình, anh Lý cũng đồng ý với kế hoạch đó, nhưng bên kia đột nhiên muốn huỷ hợp đồng, nói không hài lòng với kế hoạch của chúng ta…"

"Tôi sẽ giải quyết." Cô lấy tài liệu: "Đúng rồi, gần đây Tống Tri Nguyệt có động thái gì không?"

"Giám đốc nhân sự? Cô ta hai ba ngày nay không có đến công ty." Ly Ly cau mày.

"Ừm." Cô trực tiếp trả lời rồi đi thẳng đến văn phòng.

Ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, sau khi kết thúc công việc của mình, cô đến bộ phận giám sát.

Chuyện giám sát từ nửa năm trước đã được xóa bỏ, cho nên cô chỉ có thể kiểm tra sáu tháng gần đây.

Sau khi tập trung vào Tống Tri Nguyệt, cô nhanh chóng phát hiện ra được sáu tháng trước, Tống Tri Nguyệt và Ân Húc Ngôn đã thường xuyên liên lạc với nhau, xem ra chuyện châm ngòi ly gián này có liên quan đến Ân Húc Ngôn.

Nhưng lần trước ở bệnh viện chính cô cũng nghe được, anh ta thật sự không biết chuyện gì, anh ta chỉ như một công cụ của cô ta.

"Chị U." Ly Ly gõ cửa: "Ân Húc Ngôn lại tới gặp chị, chị có muốn gặp không?"

"Không cần đóng cửa, để anh ta vào."

Dù nói thế nào đi nữa, đây cũng là tập đoàn Tống thị, anh ta sẽ không dám làm gì cô.

"Tri U."

"Đây là công ty, Sếp Ân có chuyện gì cứ nói thẳng là được, nếu không liên quan đến công việc, vậy mời anh ra ngoài." Cô ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi nói.

"Tri U, em nhất định phải như vậy với anh sao?"

"Ly Ly, tiễn khách!"

"Đừng!" Ân Húc Ngôn vội vàng nói: "Thật ra, hôm nay anh đến là muốn nói chuyện hợp tác với em."

Tống Tri U cười lạnh, kỳ lạ nói: "Xem ra sếp Ân vẫn còn coi trọng Tống thị của chúng tôi."

"Tri U, anh biết em vẫn còn tức giận, nhưng đây là công việc, anh hy vọng em có thể lý trí một chút, bây giờ trên thị trường, chỉ có một nhà chúng ta là công ty mới duy nhất có thể làm tốt hạng mục này, cho nên em có thể giao hạng mục Quang Nhạc này cho anh không?"

"Dựa vào cái gì?" Tống Tri U nâng cằm: "Ai nói chúng tôi phải giao hạng mục này cho công ty mới?"

Anh ta rất ham ăn, hạng mục Quang Nhạc này, là một hạng mục mà tất cả các tập đoàn đều nhìn trúng nó.

"Tri U, hợp tác phải tìm một người biết cội nguồn, chúng ta tốt nghiệp cùng một trường, anh thế nào chẳng lẽ em không biết sao?"

"Vì tôi biết thế nào, cho nên tôi lại càng không muốn giao cho anh." Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó: "Nhưng, tôi cũng có thể cho anh một cơ hội."

Ân Húc Ngôn đột nhiên hào hứng hỏi: "Thật sao?"

"Tôi nghĩ, Tống Tri Nguyệt đã nói gì đó với Mặc Tích Từ."

"Chuyện này… Anh không biết."

"Nếu sếp Ân không có thành ý, vậy chuyện hợp tác lần này của chúng ta cũng không cần bàn bạc thêm." Cô trầm mặt nói.

"Đừng đừng, chuyện này anh thật sự không biết, lần trước cô ta chỉ nói, cô ta nói với Mặc Tích Từ em không yêu anh ấy, nhưng lại có rất nhiều chuyện lừa dối anh ấy, cụ thể là cái gì, cô ta thật sự không nói anh biết…"

Lời này của anh ta không giống nói dối.

Tống Tri U gật đầu: "Nếu đã như vậy, khi nào anh mang tin tức đến đây cho tôi, tôi sẽ xem xét giao quyền sở hữu hạng mục này cho anh."

"Được, quyết định vậy đi."

Anh ta uống một ngụm nước trả lời, hừng hực khí thế rời đi.

Sắc mặt Ly Ly bối rối bước vào: "Chị U, anh ta…"

"Tôi đi trước, sau khi tan tầm cô đến đó sau nhé." Tống Tri U bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Cô vừa gửi một tin nhắn cho Cao Thiếu Vũ, nhưng anh ấy không trả lời.

Như vậy cho thấy lúc này Mặc Tích Từ đã đến công ty.

Ngay khi bước vào tập đoàn Mặc thị, cô rõ ràng cảm giác được ánh mắt của những người xung quanh đã khác nhau.

Chuyện này cô có thể hiểu được, dù sao cách đây một thời gian, sự cố "thay đổi hôn nhân" giữa cô và Mặc Tích Từ đã gây ra rất nhiều rắc rối.

"Các người nói xem, có phải phu nhân Mặc tổng ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ không, nếu không hai người họ sao có thể ly hôn?"

"Cái này có thể, Mặc tổng của chúng ta cả ngày không gần gũi nữ sắc, nhất định sẽ không làm ra chuyện khác thường."

"Nhưng sao tôi cảm thấy, lần này Mặc tổng quay về có chút gì đó khác biệt…"

"Nói không chừng do quá đau lòng."

"…"

Tống Tri U bước lên phía trước vài bước, nhàn nhã nói: "Những lời này, sao các người không nói trước mặt Mặc Tích Từ?"

Bầu không khí đột nhiên im lặng, mọi người quay lại nơi làm việc của mình.

Cô cũng không nói gì nữa, nhưng ngay khi bước đến cửa văn phòng của Mặc Tích Từ, cô nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

"Mặc tổng, đây là cà phê anh thích."

Mặc Tích Từ liếc nhìn cô ta một cách kỳ lạ: "Sao cô không ở văn phòng của mình, ở đây làm gì, Cao Thiếu Vũ đâu?"

"Trợ lý Cao đi họp rồi ạ." Mạnh Nhã nói xong, đi thẳng vòng quanh tiến lại gần anh.

"Không có gì thì ra ngoài đi." Anh lạnh giọng mở miệng.

"Mặc tổng đây là ý gì, không phải mấy ngày trước anh nói, em có thể đến và đi tuỳ ý trong văn phòng của anh sao?" Mạnh Nhã nhìn sắc mặt anh không ổn.

"Ra ngoài!"

Mạnh Nhã sững sờ, vừa chuẩn bị ra ngoài cô ta thấy Tống Tri U đẩy cửa bước vào.

Mặc Tích Từ bước nhanh đến, trực tiếp ôm lấy eo Tống Tri U, nói như thể không có ai xung quanh: "U U, sao em lại ở đây?"

Giọng điệu của anh hoàn toàn khác với trước đây!

Mạnh Nhã không khỏi sốc, trước đây, mỗi khi Tống Tri U xuất hiện, anh sẽ giả vờ thân mật với cô ta.

Nhưng bây giờ…

"Mạnh tiểu thư muốn nhìn tới khi nào?" Tống Tri U nhướng mày.

Cô ta tỉnh táo lại xấu hổ bước ra ngoài ngay lập tức.

Nhìn bộ dáng của Mặc Tích Từ trông khá vui vẻ.

"Cười cái gì?"

"U U, em ghen à."

"Em không có."

"Sao không có, mặt em đỏ hết rồi còn nói dối." Mặc Tích Từ trìu mến nhéo mặt cô.

Cô vùng vẫy lùi lại: "Anh giỏi thật, hôm nay lúc gần ra ngoài em đã nói rõ với anh hôm nay phải ở nhà nghĩ ngơi thật tốt, nhưng anh, vừa đảo mắt một cái đã chạy đến công ty."

"Được rồi được rồi, bây giờ chúng ta về nhà nhé." Anh nhu thuận trả lời.

Tống Tri U trừng mắt liếc mắt nhìn anh tức giận.

Mỗi khi cuộc chiến sắp diễn ra, nó đã kết thúc trước khi bắt đầu.