Cô Vợ Nhỏ Lạnh Lùng Của Mặc Tổng

Chương 5: Đừng gọi anh là A Từ!

"Là ai, nếu còn nói bậy bạ thì cút ra ngoài cho ông!" Tống lão gia thực sự rất tức giận, vừa nói xong ông ấy lập tức ho dữ dội.

Tống Tri U bước đến, nhẹ nhàng vỗ lưng Tống lão gia.

Mặc Tích Từ cũng đến giúp đỡ.

"Còn xem cô ta như báu vật." Tống Tri Nguyệt đổ thêm dầu vào lửa: "Anh rể, anh thực sự không nhớ một chút nào sao, ba mẹ anh chết như thế nào, chẳng lẽ anh…"

Cô ta còn chưa kịp nói xong đã bị Diêu Tố Hoà che miệng lại.

Ai mà không biết, điểm mấu chốt của Mặc Tích Từ chính là ba mẹ anh.

Lúc trước, ba mẹ anh bị tai nạn xe hơi, mặc dù đã được tuyên bố là tai nạn, nhưng Mặc Tích Từ không bỏ qua, anh vẫn kiên trì tìm ra ai là người đứng sau chuyện này, nhưng điều tra rất lâu vẫn không phát hiện ra manh mối nào.

Bây giờ không ai dám đề cập chuyện này trước mặt anh.

Diêu Tố Hoà vội vàng hoà giải: "Tích Từ, con bé này còn nhỏ không biết nói chuyện, mong con đừng chấp nhặt con bé."

Mặc Tích Từ không trả lời, chỉ ra hiệu cho Cao Thiếu Vũ đang đi ở phía sau.

"Mặc tổng."

"Từ hôm nay trở đi, Tống Tri Nguyệt không được phép bước vào tất cả các doanh nghiệp trực thuộc nhà họ Mặc." Anh trầm giọng nói.

"Anh, anh làm sao có thể…" Tống Tri Nguyệt mở to hai mắt.

"Bao gồm cả viện dưỡng lão này." Anh nói thêm.

Cao Thiếu Vũ ngay lập tức hiểu ý, trực tiếp ra hiệu cho nhân viên bảo vệ đến đây.

Tống Tri Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tống lão gia ngăn cản: "Đủ rồi, đừng ở đây làm người khác mất mặt nữa, có phải cháu muốn ông tức giận đến chết mới vừa lòng không?"

"Tích Từ, chúng ta đều là họ hàng…" Diêu Tố Hoà cầu xin.

"Nếu một lần nữa, gạch tên." Anh lạnh lùng liếc mắt.

"Đừng, đừng, Tri Nguyệt, con về trước đi, mẹ sẽ nói chuyện với con sau."

Bà ta lập tức thuyết phục Tống Tri Nguyệt rời đi.

Bây giờ người không thể động vào chính là Mặc Tích Từ.

Nếu không có nhà họ Mặc, sản nghiệp nhà họ Tống của họ đã sớm biến mất từ lâu!

"Được rồi, các người cũng đi đi." Tống lão gia vẫy tay với Tống Nam.

Nhìn bọn họ rời đi, Mặc Tích Từ nói: "Ông nội, con…"

"Ông không trách con." Sau đó Tống lão gia nói: "Chỉ cần con tốt với Tiểu U, những chuyện khác đều không quan trọng…"

Nghe vậy, đáy mắt Tống Tri U lại đỏ bừng.



Buổi tối, nhân cơ hội lúc Mặc Tích Từ đi tắm, cô vội vàng kiểm tra hộp thư của anh để tìm email từ Tống Tri Nguyệt.

Nhưng cô tìm từ bốn tháng trước, hoàn toàn không có gì, ngay cả trong thùng rác đều không có.

Bây giờ có vẻ như khả năng lớn nhất là anh đã cài mật khẩu với email đó.

Trước hết cô phải lấy lại nó, nếu không sẽ không có cơ hội nào cho cô giải thích.

Trở lại phòng, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sao Mặc Tích Từ lại đột nhiên im lặng như vậy?

"A Từ, anh…"

"Đừng gọi anh là A Từ!" Trong giọng nói của anh có sự tức giận.

Trong lòng Tống Tri U căng thẳng.

Chẳng lẽ… anh đã nhớ lại tất cả?

"Mặc, Mặc Tích Từ, anh nghe em, nghe em giải thích…"

"Anh không cho em gọi, em thực sự sẽ không gọi?"

Lúc này cô hơi sững sờ.

Anh có vẻ còn tức giận hơn, có chuyện gì vậy?

Mặc Tích Từ xoay người, tức giận đặt một chồng giấy tờ trước mặt cô: "Em thực sự âm thầm muốn ly hôn với anh?"

"Em không có…"

Chết rồi, lần trước chỉ lo tới bệnh viện, quên mất cất thứ này.

"Em đã ký hết rồi! Nếu hôm nay em không giải thích rõ ràng với anh, anh thực sự sẽ rất tức giận!" Anh cứ như một đứa trẻ.

Tống Tri U cắn môi.

Đột nhiên cô muốn cười quá, làm sao bây giờ?

Thấy cô không nói gì, Mặc Tích Từ càng lo lắng: "Anh không muốn ly hôn, mặc kệ dù có ra sao anh cũng không ký, em đã sớm làm trái tim…"

Cuối cùng cô không nhịn được cười, lên tiếng: "Em thực sự không muốn ly hôn với anh."

"Thật sao?" Anh có chút không tin, nhưng khi nghe lời này, anh không nhịn được đáy mắt có tia vui vẻ.

Tống Tri U gật đầu: "Anh là người đưa cho em thỏa thuận ly hôn này, em chỉ ký theo yêu cầu của anh mà thôi."

Anh đột nhiên trầm mặt, cầm giấy thoả thuận ly hôn về phía mình.

Một lúc sau, anh ấp úng lo lắng hỏi: "Chúng ta… ly hôn?"

"Chúng ta…"

"Chờ đã." Mặc Tích Từ đột nhiên ngắt lời cô, thay vào đó anh nhấc điện thoại lên, nhanh chóng tìm kiếm thứ gì đó, nhưng càng xem sắc mặt anh càng trở nên u ám.

"Đó chỉ là cường điệu lên thôi, anh không cần xem." Cô lập tức ngăn lại.

Mặc dù không có ý kiến nào trong số dư luận đó là đúng, nhưng lại nói lên tất cả mọi thứ.

Có người nói họ chỉ đang thổi phồng, có người nói cuộc hôn nhân của họ là kinh doanh đã đến kỳ hạn, quá đáng hơn là nói họ ở bên ngoài lừa dối nhau… thậm chí còn có một số hình ảnh mơ hồ.

Trước đó Mặc Tích Từ đã bỏ qua tất cả những chuyện này, cho nên nó vẫn tiếp tục đến bây giờ.

"U U, anh chắc chắn với em, anh không làm gì có lỗi với em hết." Anh bình tĩnh nói với cô.

Dù thế nào đi nữa, anh vẫn không tìm ra lý do tại sao chuyện ly hôn của họ lại là hot sreach lớn như vậy.

Tống Tri U không nhịn được bật cười, như thể cô nhìn thấy được hành động lúc mới yêu của Mặc Tích Từ.

Anh bước đến nắm tay cô: "U U, dù sao cũng là lỗi của anh, em không ly hôn với anh, được không?"

Cô xoa xoa tóc anh: "Được."

Mặc Tích Từ cọ cọ bả vai cô, nắm lấy eo cô di chuyển đến giường...

-

Hôm sau.

Tống Tri U bị đánh thức bởi âm thanh của cái chén rớt dưới lầu.

Thấy Mặc Tích Từ không có trong phòng, cô lập tức thay quần áo chạy xuống, thậm chí còn không mang dép.

"… Có phải cháu lại bắt nạt Tiểu U không, nếu không tại sao con bé vẫn chưa dậy, tiểu tử cháu, trước đây không phải rất tốt sao, gần đây sao lại như vậy, nếu Tiểu U có chuyện gì không vui…"

Là giọng nói của Mặc lão gia.

Tống Tri U như đoán được điều gì đó, vừa bước xuống cầu thang vừa nói: "Ông nội, A Từ không có bắt nạt cháu, cháu là… Hôm qua ngủ muộn quá, cho nên sáng nay mới dậy muộn như vậy…"

Nghe thấy giọng nói, mọi người đồng loạt nhìn lên.

Mặc lão gia chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu lại, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Cô nhìn chính mình, mặc dù không mang dép, quần áo đều mặc hết rồi, nhưng ánh mắt này sao…

"Được rồi, nếu cháu không sao, vậy ông cũng yên tâm rồi." Mặc lão gia đứng dậy.

"Ông nội ở lại ăn chút gì rồi đi." Cô tiếp tục nói.

"Không cần."

Sau khi Mặc lão gia rời đi, cô mới xoay người nhìn Mặc Tích Từ đã im lặng từ nãy giờ, lúc này cô mới phát hiện đáy mắt anh tràn ngập ý cười.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ: "Có chuyện gì vậy?"

"Em nhìn gương đi." Mặc Tích Từ dựa vào tai cô nói nhỏ.

Cô lập tức chạy về phòng nhìn thấy dấu hôn trên cổ, và rồi cô hiểu ngay lập tức!!

"Mặc! Tích! Từ!"

Nhưng cô còn chưa kịp hỏi tội anh, điện thoại của công ty đã gọi đến.

Nhìn Tống Tri U đang cố gắng che đi dấu vết trên người, Mặc Tích Từ tủi thân nói: "U U, em giận anh phải không?"