“Mẹ kiếp! Muốn rút thì rút, hắn nghĩ bộ phim này không quay được nếu thiếu hắn chắc?”
Đạo diễn tức đến phát nghẹn, như thể sắp nổ phổi.
Người ta thường nói Khương Minh Châu cậy có kim chủ, làm mưa làm gió trong giới giải trí, tính tình ngang ngược, không chịu nghe lời.
Nhưng trong mắt ông, Khương Minh Châu còn đáng quý hơn đám “tiểu hoa”, “idol lưu lượng” ngoài kia rất nhiều. Hẹn là đến, diễn là diễn, dù có không vui thì cùng lắm là kéo dài thời gian đôi chút, nhưng chưa từng vì vậy mà làm chậm tiến độ quay.
Còn như cái tên Tần Dật kia, thứ gì cũng muốn chơi trò chiêu trò. Dựa vào chút nhan sắc và lũ fan tuổi teen cuồng nhiệt, làm mưa làm gió khắp nơi. Công ty hắn mặt dày giành giật vai Ngụy Võ Đại Đế đến cùng, giờ lại dám gây chuyện?
Hắn nghĩ ông Quách đây đã ăn chay niệm Phật rồi chắc?
“Đi! Lập tức tìm người khác thử vai lại cho tôi!”
Quách đạo diễn gầm lên với trợ lý casting: “Thằng ranh kia biến đi cũng tốt, tôi đã ngứa mắt lâu rồi! Diễn xuất thì chẳng có, nhan sắc cũng chỉ tạm!”
“Cái này… không ổn lắm thì phải.” Trợ lý casting lưỡng lự.
“Tần Dật đầu tư hai mươi triệu vào phim đó!”
Hắn ta nhắc: “Bên họ vẫn chưa rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nếu bây giờ đổi người, lỡ đâu làm mất lòng họ, họ rút vốn thì sao?”
“Rút thì rút! Tôi sợ chắc?”
Quách đạo như chẳng coi ai ra gì, liếc mắt nhìn sang Khương Minh Châu với vẻ mặt ngụ ý.
“Chúng ta có Cố thiếu làm chỗ dựa vững như cột chống trời, đừng nói hai chục triệu, cho dù có là hai trăm triệu tôi cũng không ngán. Tiền không thiếu!”
Khương Minh Châu không thèm phản ứng. Cô biết Quách đạo đang muốn gì, muốn cô mở miệng xin Cố Cẩn. Nhưng lúc này cô với Cố Cẩn vẫn đang chiến tranh lạnh, cô không đời nào nhúng tay vào chuyện này.
“Đạo diễn, hay là… để tôi thử xem sao?”
Đúng lúc đó, giọng nói điềm tĩnh của Sở Minh Thành vang lên từ bên cạnh.
Khương Minh Châu ngơ ngác nhìn hắn. Quách đạo cũng sững sờ.
Gì cơ?
Sở Minh Thành nhẹ nhàng đỡ gọng kính viền vàng, trong mắt ánh lên tia sáng đầy ẩn ý.
“Nếu đạo diễn cần thử vai lại vai Ngụy Võ Đại Đế, vậy tôi có thể thử một chút không?”
Quách đạo: “…”
Biểu cảm như thể đang nghe truyện cười: “Sở tiên sinh, anh… anh muốn vào giới giải trí thật sao?”
“Không.”
Sở Minh Thành trả lời chắc nịch: “Chẳng qua tôi thật sự rất thích nhân vật Ngụy Võ Đại Đế này. Hơn nữa…”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Khương Minh Châu, mang theo tia sáng nóng rực: “Tôi là một fan não tàn của Khương tiểu thư. Được đóng vai tình nhân của cô ấy, cuộc đời này coi như không uổng.”
“Ha?”
Quách đạo như bị sét đánh, nghẹn họng không nói được câu nào.
Fan não tàn? Không nhìn ra nổi luôn á!
“Đương nhiên, tôi chưa từng diễn xuất, có thể cần thử kính. Bất kể kết quả thế nào, tôi sẽ đầu tư thêm… ba mươi triệu.”
Quách đạo cúi đầu trước sức mạnh của… tiền bạc.
Không phải tôi dễ dao động, chỉ là đối phương quá mạnh tay thôi!
“Được! Thử thì thử! Chỉ là một buổi thử vai mà!” Quách đạo vỗ trán hói, cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân.
“Mau mau mau! Tổ thiết kế đâu? Dọn dẹp, chuẩn bị cho Sở tiên sinh một chỗ thử vai! Minh Châu, em cũng tới, diễn cặp cùng Sở tiên sinh nhé!”
Khương Minh Châu: “…”
Cô cũng chẳng hiểu sao mọi thứ lại thành ra thế này. Đến khi hoàn hồn lại, thì đã cùng Sở Minh Thành đứng giữa bối cảnh cổ kính của cung sủng phi rồi.
Cảnh quay này là do Sở Minh Thành tự tay chọn trong kịch bản.
Sủng phi Liễu Liên Liên được tuyển vào cung, ngay trong ngày đầu tiên đã được ban ân sủng. Tuy từ nhỏ đã sống trong khuê phòng, được nuông chiều dạy dỗ như tiểu thư khuê các, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, lần đầu đối mặt với quân vương chí tôn thiên hạ, trong lòng sao tránh khỏi nỗi hoảng sợ bất an.
Nàng vận bộ y phục thị tẩm bằng lụa mỏng, không điểm phấn son, tóc chỉ búi đơn sơ, trên đầu cài một đóa châu hoa sắc hồng nhạt.
Gương mặt trẻ thơ trắng mịn lộ rõ nét lo lắng. Nàng ngồi ngay ngắn bên mép giường rộng, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng xoắn lấy nhau.