Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 8: Mượn binh

“Với đại tội này, là phải xử tội chết. Nhưng vì tình nghĩa phụ tử, lại hết mực yêu thương, dốc lòng nâng đỡ người nên bệ hạ mới nhắm mắt làm ngơ để cho người làm ra chuyện tự cổ chí kim chưa từng có tiền lệ, hoàng tử tự ý xưng đế khi phụ hoàng mình còn tại vị.

Nay vì con dân và sức mạnh bền vững của Đại Thổ, bệ hạ muốn thuần phục phương bắc, phái lão thần ta đến đây thu lại binh phù và năm vạn quân sĩ. Chắc tân hoàng đế tự xưng của Đông Nguyệt quốc sẽ giao trả lại những thứ mượn của thiên triều đúng không?"

Lả thái sư nhớ đến mật thư trong tay, nên lão mới một hai câu liền có can đảm trước mặt vị kia tiếp tục buông những lời hùng hồn đó. Nhưng lúc nói thì lý lẽ tuôn trào, nói xong lại thấy hơi hối hận.

Đi với tam hoàng tử làm thần kinh Lả thái sư bị ức chế, mới dẫn đến bộc phát tâm tình như vậy, lão chỉ hy vọng mật thư của bệ hạ thật sự trấn áp được nhị hoàng tử.

Trong lòng triều thần Đại Thổ, không có ai là công nhận đế vị của hắn ở Đông Nguyệt, cũng không ai là không lên án nhị hoàng tử này. Nhưng thiên triều lại không mảy may làm gì được hắn, ngoài hăm dọa cũng chỉ có hăm dọa, rốt cuộc trong tay hắn có gì mà bảo toàn được mệnh?

Tiêu Lạc quan sát Lả thái sư, thấy ông ta ban đầu là lẽ thẳng khí hùng, nhưng sau đó lại nghĩ ngợi băn khoăn, rồi có chút lo lắng khép nép, nàng thầm cười trong lòng.

Trương công công thật lợi hại, nói quá chuẩn.

"Thiên triều muốn mượn binh quyền của trẫm sao?"

Lả thái sư nói nhiều như vậy, mạo hiểm như vậy là muốn nói lên rằng giao binh cho thiên triều vốn là hoàn trả, để vật về chỗ cũ, là chuyện đương nhiên không thể từ chối.

Vậy mà qua miệng tên hoàng đế tự phong này lại thật nhẹ nhàng trở thành năm vạn quân là của hắn, còn thiên triều đến mượn. Hỏi có tức không cơ chứ? Đây là đánh tráo khái niệm một cách ngang nhiên đó.

Lả thái sư đang định phản bác thì tam hoàng tử đã lên tiếng, làm lão chỉ muốn đập đầu vào cột mà chết cho rồi.

"Có gì không được chứ, ngươi là con của phụ hoàng, là người của Đại Thổ, đương nhiên phải cho mượn binh rồi."

"Cũng không thể cho là như vậy...” Lả thái sư muốn nói nhưng giọng không đủ lớn liền bị ngắt đi.

Phối hợp chuẩn chỉ với Hướng Triệt, Tiêu Lạc vội chớp lời ông ta, thi triển kế hoãn binh rồi đuổi khách của Trương công công. “Không phải Lả thái sư có mật thư của hoàng đế thiên triều muốn chuyển cho trẫm sao?"

"Đúng đó, thái sư, mau lấy thư của bệ hạ ra đi, ngài còn chờ gì nữa.” Hướng Triệt nói thêm vào.

Vốn là định vào lúc thích hợp mới đưa ra để chốt hạ, nhưng đến nước này thì Lả thái sư cũng đành phải lật bài tẩy của mình lên, giao ra mật thư.

"Xin cảm ơn Lả thái sư và tam hoàng tử đã ngàn dặm xa xôi đến đây chuyển lời. Hôm nay đã trễ, về chuyện cho mượn binh quyền, trẫm về sẽ đọc thư rồi cân nhắc kỹ lưỡng. Trương công công."

"Dạ có vi thần."

"Sắp xếp nơi ở thật tốt cho sứ đoàn từ thiên triều, mang đặc sản của Đông Nguyệt tặng làm quà giao hảo. Sáng mai trời đẹp, hãy dẫn Lả thái sư và tam hoàng tử đi thăm thú hoa viên trong hoàng cung."

"Tuân mệnh."

"Khi trẫm có quyết định rồi, sẽ mời hai vị đến đàm luận tiếp, hai vị hẳn đã mệt, hãy trở về và dùng bữa tối đi, cũng để cho trẫm nghỉ ngơi."

Lả thái sư vẫn chưa đạt được mục đích, nhưng lại không thể nói gì thêm, còn tam hoàng tử thì rất đồng tình, vậy vẫn là kết thúc giữa chừng.

Khi vừa quay lưng, Tiêu Lạc thấy Hướng Triệt quay đầu nhìn nàng, nháy mắt.