Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 7: Tự ý xưng đế

Vị Lả thái sư nghe tam hoàng tử nói mà ôm một bụng tức. Rõ ràng là hoàng đế lệnh cho bọn họ đến đây bắt nhị hoàng tử giao binh quyền, vốn là đến với thân phận người nhà bàn chuyện, nhưng sẽ cố ý để thân phận đôi bên mập mờ cho vừa dễ nói chuyện, vừa cho vị kia mặt mũi.

Ai cũng biết nhị hoàng tử từ lúc ở Đại Thổ đã nổi tiếng âm ngoan tàn độc, thủ đoạn nham hiểm. Minh chứng rõ ràng nhất chính là hắn đã lừa phụ hoàng mình để tự ý xưng đế ở Đông Nguyệt quốc này.

Vậy mà tam hoàng tử này lại không hiểu chuyện chút nào, nói năng lung tung làm mất hết mặt mũi đã đành, còn lôi thân phận đàm phán lần này của hai bên hùng hồn nói ra.

Bây giờ nhị hoàng tử mà phủ nhận, nhất quyết tiếp chúng ta với cương vị hoàng đế một nước và sứ giả ngoại quốc thì không phải càng bất lợi sao?

Tên Bạch Cận Hàn kia chính là muốn nhắc nhở chúng ta là sứ giả, ngươi mở miệng như vậy càng có lợi cho hắn rồi.

Quả nhiên cục tức của Lả thái sư không hề vô lý, bởi vì thống lĩnh cấm vệ quân Bạch Cận Hàn liền cứng rắn đáp:

“Thưa tam hoàng tử Đại Thổ, ở Đông Nguyệt quốc không có nhị hoàng tử, chỉ có hoàng đế Đông Nguyệt. Xin mời tam hoàng tử và sứ giả vào trong bái kiến hoàng đế của Đông Nguyệt chúng tôi.”

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chỗ “hoàng đế Đông Nguyệt” và “bái kiến”. Ý tứ quá rõ ràng.

“Ngươi...”

Hướng Triệt còn định lên tiếng đã bị Lả thái sư ra dấu ngăn cản. Để tam hoàng tử không hiểu chuyện này nói thêm chỉ e sự chưa thành đã hỏng. Ông ta cắn răng hành đại lễ với hoàng đế trước mặt Tiêu Lạc.

Tam hoàng tử thấy ông ta làm vậy vẫn còn đứng đó không hiểu. Đến khi Lả thái sư dùng ánh mắt quét ra lửa trừng hắn, Hướng Triệt mới bước lên hành lễ giống ông ta.

Tiêu Lạc nhìn hai người trước mặt, nãy giờ nàng vẫn đang xem kịch, nhất thời còn ngẩn ngơ, sao các ngươi còn không đứng lên đi?

Sự im lặng này khiến không khí bị trật nhịp. Mọi người nhìn nàng, ai nấy đều chờ đợi. Các người chờ cái gì ở ta thế? Tiêu Lạc cũng lơ mơ trong đầu, ai nói gì đi.

Trương công công không biết bệ hạ nhà mình đang nghĩ gì, lại thấy người đang thất thần. Dù sao lúc ở thiên triều cũng từng gặp gỡ Lả thái sư, hắn đành lấy can đảm thì thầm:

“Bệ hạ, người cho họ bình thân trước được không?”

Lúc này Tiêu Lạc mới hiểu ra, nàng hắng giọng:

“Bình thân. Tam hoàng tử, Lả thái sư, mời ngồi.”

“Tạ ơn hoàng thượng. Lúc chúng ta đến kinh đô Đông Thanh, vừa đúng đang mùa thu hoạch lúa...”

“Lả thái sư. Trời cũng chiều muộn sắp hết ngày, thái sư lòng vòng làm gì, vào thẳng chuyện chính đi. Bổn hoàng tử đi đường cũng mệt lắm rồi.”

“Tam hoàng tử...” Lả thái sư bối rối.

Người lên tiếng phá phong cảnh lại là Hướng Triệt. Lả thái sư nghe mấy lời đó liền đen mặt. Không biết họa nào rơi trúng đầu mà bệ hạ lại ném cục than nóng bỏng tay này cho lão.

Lúc này thì Tiêu Lạc biết mình nên nói gì.

“Như Trương công công đã nói, hôm nay trẫm không khỏe, Lả thái sư cứ nói chuyện chính, để trẫm có thể sớm sắp xếp chỗ nghĩ ngơi cho sứ đoàn của Đại Thổ.”

Lả thái sư cũng bực lắm rồi, mạnh dạn nói thẳng với Tiêu Lạc:

"Chắc người cũng biết, người nguyên là nhị hoàng tử Đại Thổ, theo lệnh bệ hạ lãnh binh thuần phục Đông Nguyệt, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại tự ý tách đất xưng đế ở nơi này. Dù cho đem Đông Nguyệt quốc làm thuộc quốc của Đại Thổ thì vẫn tính là đại nghịch bất đạo, trái với thiên lý.”