Sổ Sinh Tử

Chương 8: Người trường thọ (7)

Trước khi ngủ, Tạ Ký cẩn thận sắp xếp lại những manh mối liên quan đến tế đàn, rất lâu sau mới cảm thấy buồn ngủ.

Anh vốn dĩ khó ngủ say, huống chi đang ở trong môi trường xung quanh toàn là nguy hiểm như thế này, Ngưu Khố Ngân có thể tìm đến bất cứ lúc nào, nên gần như cả đêm anh đều ngủ chập chờn.

Vì vậy, khi có tiếng động truyền đến từ cửa sổ, anh lập tức tỉnh dậy.

Tạ Ký không mở mắt, chỉ tập trung cảm nhận động tác của đối phương, phát hiện Ngưu Khố Ngân từ từ di chuyển đến mép giường rồi đứng im.

Ngưu Khố Ngân đang nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Tạ Ký đợi một lúc lâu, không thấy Ngưu Khố Ngân có động tác thứ hai.

Nhưng anh biết, Ngưu Khố Ngân không rời đi.

Tại sao không ra tay?

Giữa đêm tối trăng đen, một con quái vật hút máu người bò ra từ quan tài, chẳng lẽ chỉ để đến nhìn họ ngủ thôi sao?

Gió từ cửa sổ thổi vào phòng, lướt qua Ngưu Khố Ngân bay đến mũi Tạ Ký.

Khứu giác của anh nhạy bén hơn người thường rất nhiều lần, nên lúc này anh lại ngửi thấy mùi cháo bát bảo kém chất lượng.

Mùi hương lưu lại khá lâu.

Một con dao treo trên đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào là điều khó chịu nhất, đôi khi người ta chỉ hận không thể để con dao đó bổ xuống ngay lập tức.

Nhưng Tạ Ký không manh động, ngay cả tần suất tim đập cũng không thay đổi.

Trước khi ngủ, anh vẫn luôn suy nghĩ, vì sao Ngưu Khố Ngân trong căn nhà phía đông không trực tiếp kéo anh vào quan tài gϊếŧ chết, và độ khó của cửa ải tân thủ so với các cửa ải sau này thấp hơn ở chỗ nào.

Sau đó, anh nghĩ đến câu nói của chú Ngưu "Sau mười hai giờ đêm đừng quấy rầy sự yên nghỉ của người chết", và sự thúc giục hoảng loạn của Vương Đán.

Là quy tắc.

Nếu Ngưu Khố Ngân muốn hút máu, có thể trực tiếp tiêu diệt cả nhóm bọn họ, nhưng Ngưu Khố Ngân đã không làm vậy, dù rất tức giận vì bị anh hất cả bát cháo bát bảo lên người, ông ta cũng chỉ đưa tay hù dọa anh mà thôi.

Vì quy tắc không cho phép.

Người đàn ông trong sân bị hút máu đến chết là do anh ta cưỡng ép rời khỏi cửa ải, vi phạm quy tắc.

Và quy tắc hiện tại của bọn họ là, sau mười hai giờ đêm, không được quấy rầy sự yên nghỉ của Ngưu Khố Ngân.

Chỉ cần anh và Giang Tễ Sơ không gây ra tiếng động nào lớn, đêm nay sẽ yên ổn trôi qua.

Quả nhiên, Ngưu Khố Ngân đứng bên giường một lúc lâu rồi bắt đầu mất kiên nhẫn đi qua đi lại, bước chân đạp xuống đặc biệt mạnh, như muốn cố ý đánh thức hai người họ.

Tạ Ký coi như có người đang nhảy điệu tap dance, dù sao cũng nhắm mắt, mắt không thấy thì lòng sẽ tĩnh.

Nhảy điệu tap dance gần hai mươi phút, Ngưu Khố Ngân không nhận được một ánh nhìn nào, cuối cùng không chịu nổi, quay người đi về phía cửa chính.

Lúc đến thì trèo cửa sổ, lúc đi thì đi cửa chính.

Tạ Ký đoán chừng lúc cuối còn phải đóng sầm cửa một cái thật mạnh.

Anh nằm nghe Ngưu Khố Ngân từng bước đi đến bên cửa chính, cố ý kéo mạnh chốt cửa, gió đêm lùa vào nhà, may mà đang là mùa hè nên cũng không lạnh lắm.

Đêm đầu tiên ở tế đàn sắp sửa kết thúc trước thời hạn mà không có chuyện gì xảy ra, dự đoán của Tạ Ký về quy tắc đã thành sự thật, mí mắt anh khẽ động đậy, định ngủ thêm một lát.

Nhưng đúng lúc Ngưu Khố Ngân vừa bước chân trước ra sân, bụng Tạ Ký không đúng lúc kêu lên.

Âm thanh không lớn, nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch này, nó lại như một tiếng sấm sét đánh giữa trời quang.