Cô gái nhỏ đi theo bên cạnh Vương Đán đột nhiên đứng thẳng dậy: "Tang lễ, tang lễ, có phải chỉ cần hoàn thành tang lễ, là chúng tôi sẽ được về nhà không?"
Chú Ngưu: "Chỉ cần hoàn thành tang lễ, rồi ở đây trấn giữ linh hồn ba ngày, làm xong hết mấy chuyện đó thì đương nhiên là các cô các cậu có thể đi."
Hoàn thành tang lễ rồi trấn giữ linh hồn ba ngày, có lẽ chính là điều kiện vượt qua cửa ải tân thủ.
Những điều kiện rõ ràng này đã mang đến hy vọng cho tất cả những người có mặt ở đây, bầu không khí ngột ngạt ngay lập tức trở nên sôi động hơn nhiều.
Có người hỏi: "Vậy cụ thể chúng tôi cần phải làm những gì?"
Chú Ngưu: "Đúng là người thành phố chẳng biết gì cả, sáng mai tôi sẽ đến dạy các cô các cậu."
Vương Đán: "Làm phiền chú rồi."
Chú Ngưu đáp lời rồi bước ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại dặn dò lần nữa: "Nhanh đi ngủ đi, sắp 12 giờ rồi, đừng làm phiền người chết yên nghỉ."
Vương Đán nghe câu nói đấy như nghe thấy lệnh đòi mạng, vội hỏi mọi người: "Có ai mang đồng hồ không, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tạ Ký giơ đồng hồ đeo tay lên: "11 giờ 47 phút tối."
Sắc mặt của Vương Đán và người phụ nữ đi cùng lập tức thay đổi.
Người phụ nữ sắp xếp: "Mọi người mau về phòng ngủ đi, trong sân có ba phòng có thể nằm ngủ được, chúng ta chia thành ba nhóm."
Người phụ nữ vừa định chỉ người, Vương Đán đã ấn tay bà ta xuống: "Phụ nữ một phòng."
Vương Đán lại chỉ Tạ Ký và Giang Tễ Sơ: "Hai người các cậu một phòng, những người khác đi theo tôi."
Người phụ nữ: "Hai người họ..."
Người phụ nữ chưa nói xong đã bị Vương Đán cắt ngang, rồi ông ta nói vài câu về hành động dũng cảm của Tạ Ký, khiến mọi người có mặt đều lùi lại mấy bước.
Vừa vào cửa ải đã hắt cháo bát bảo vào mặt Boss, tối nay Boss không tìm Tạ Ký thì tìm ai nữa? Còn Giang Tễ Sơ là đồng phạm, có lẽ cũng khó thoát khỏi trừng phạt, ai dám ở cùng phòng với hai người này.
Tạ Ký không có ý kiến gì về sự sắp xếp này, nếu Ngưu Khố Ngân thật sự muốn tìm mình, anh cũng sẽ không kéo người khác làm bia đỡ đạn.
Còn Giang Tễ Sơ...
Nhìn vẻ mặt của Giang Tễ Sơ, nếu Ngưu Khố Ngân đến tìm anh gây sự, chắc người này chỉ ước gì có thể giúp Ngưu Khố Ngân một tay ấy chứ.
Sắp đến 12 giờ, thời gian vô cùng gấp rút, 11 người nhanh chóng tìm phòng nằm xuống.
Trước khi chia tay, Tạ Ký vẫn còn quan tâm đến thi thể trong sân, nhưng Vương Đán nói không cần lo, thường thì sáng mai trời sáng sẽ có người đến xử lý, câu nói này khiến những người khác lại rùng mình lần nữa.
Phòng Tạ Ký được chia trông khá cũ kỹ, trên đỉnh chỉ có vài thanh xà ngang thô sơ, lợp từng lớp rơm rạ, phía đông còn có một lỗ hổng lớn cỡ người trưởng thành có thể tự do ra vào, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đêm.
Giường ngủ giống như một chiếc giường tập thể lớn, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ nằm vừa đủ.
Nhưng giường tập thể một đầu gần cửa sổ, một đầu đối diện cửa phòng, chỗ nào cũng không an toàn.
Giang Tễ Sơ ngồi xuống vị trí gần cửa sổ trước tiên, không nằm xuống ngủ, mà đang xem chiếc đồng hồ đeo tay bị gãy làm đôi kia.
Tạ Ký ngồi xuống: "Tôi thực sự không cố ý, ra ngoài tôi nhất định tìm người sửa lại cho cậu. Cậu đâm tôi một lần, tôi đâm cậu một lần, chúng ta coi như huề nhau nhé?"
Hốc mắt Giang Tễ Sơ đỏ hoe, mu bàn tay không cầm đồng hồ nổi gân xanh, như đang cố gắng kiềm chế không đấm Tạ Ký một cú.
Tạ Ký nảy ra một ý nghĩ không hay.
Đau lòng như vậy, chẳng lẽ đồng hồ là di vật của anh trai Giang Tễ Sơ để lại sao?
Vậy thì tội lỗi của anh trở nên lớn hơn rồi.
Hai mắt Giang Tễ Sơ đỏ ngầu, trông giống như một con sói con hung dữ: "Cửa ải này là tôi đâm vào người anh trước, tôi sẽ chịu trách nhiệm, đợi ra ngoài rồi, anh sẽ không xong với tôi đâu." Nói xong, cậu cẩn thận cất đồng hồ đeo tay, lật chăn nằm xuống quay lưng về phía anh ngủ.
Chỉ để lại cho Tạ Ký một bóng lưng gầy gò đơn độc.