Khi nghe tiếng máy báo, Quý Thanh Hàn lập tức thu lại sức mạnh, quay đầu nhìn về phía Ngụy Nhuyễn Nhuyễn.
Cô bé này đúng là ngoan thật đấy, kiểm tra xong rồi mà còn chăm chỉ truyền năng lượng tiếp! Chắc chắn là chưa hiểu “kiểm tra hoàn tất” nghĩa là khỏi cần truyền nữa rồi.
Quý Thanh Hàn nhìn ánh sáng xanh lục tỏa ra từ lòng bàn tay Ngụy Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt hơi dao động. Anh cẩn thận đi tới bên cạnh cô, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của cô.
Ngụy Nhuyễn Nhuyễn giật nảy mình nhưng không dám mở mắt, cũng không dám phân tâm. Cô dồn hết tâm trí để dẫn dắt năng lượng trong cơ thể như dòng nước chảy ra ngoài.
Quý Thanh Hàn khẽ khép mắt lại, thỏa mãn cảm nhận luồng ánh sáng dịu dàng ấy đang thấm vào thân thể, giúp xoa dịu cơn bạo loạn của lực tấn công trong người hắn.
Sức mạnh an ủi êm dịu khiến nguồn năng lượng trong cơ thể hắn dần dần yên ổn lại.
[Kết quả kiểm tra đã có, hai vị có thể đến xem.]
Tiếng máy vang lên. Lần này Ngụy Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng dám dừng truyền lực, từ từ mở mắt.
Ngay khoảnh khắc đó, Quý Thanh Hàn lập tức rút tay về như chưa có chuyện gì, bước nhanh ra giữa phòng để xem kết quả hiển thị trên màn hình trung tâm.
30%?
Quý Thanh Hàn trừng to mắt, không thể tin nổi!
Anh quay ngoắt lại, ánh mắt như khoan lỗ vào người Ngụy Nhuyễn Nhuyễn, giọng trầm như sấm giận:
“Em ghét tôi!”
Đây không phải câu hỏi. Đây là một khẳng định đanh thép.
Sát khí trong mắt hắn quá đáng sợ, khiến Ngụy Nhuyễn Nhuyễn đứng khựng lại như bị điểm huyệt. Cô lùi một bước, rồi lại một bước nữa. Đôi mắt to tròn ngập tràn sợ hãi, giọng run rẩy:
“Tôi... tôi không ghét anh.”
Quý Thanh Hàn gào lên, lửa giận gần như bốc khói:
“Không ghét mà chỉ có 30%? Mức độ phù hợp cũng là cách gọi khác của mức độ hảo cảm đấy! Em chỉ thích tôi có 30% mà dám nói không ghét?"
“Tôi chỉ làm trật cổ tay em thôi mà! Tôi còn nói sẽ bồi thường rồi đấy thôi! 5 ngàn không đủ? Vậy 1 vạn, 2 vạn, em muốn bao nhiêu thì mức độ hảo cảm mới lên đến mức trung bình hả? Nói đi!”
Lúc này, Quý Thanh Hàn như một con mãnh thú bị chọc giận, toàn thân tỏa ra khí thế khiến người ta muốn xỉu ngang. Giày da giẫm lên nền nhà băng giá, từng bước ép sát về phía Ngụy Nhuyễn Nhuyễn.
Mỗi câu anh nói, âm lượng lại tăng thêm một bậc. Đến cuối cùng là cơn cuồng phong bão tố cuộn trào.
Anh siết chặt hai cánh tay gầy gò của cô, lắc mạnh, như thể nhất quyết phải moi ra được câu trả lời rõ ràng từ cô gái nhỏ.
Trong cơn cuồng nộ đáng sợ đó, Ngụy Nhuyễn Nhuyễn chỉ như chú thỏ con run rẩy, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, hai mắt ngơ ngác hoang mang.
Làm sao lại như vậy?
30%? Sao lại chỉ có 30%!
Mức độ phù hợp, tức là mức độ hảo cảm — ý là cô chỉ hảo cảm với anh chàng điển trai như mơ này ở mức 30% thôi á?!
Cô cứ tưởng ít nhất cũng phải được 60% chứ!
Sao lại thành ra như vậy?
Ngụy Nhuyễn Nhuyễn chỉ sững sờ một chút rồi đã nghĩ ra lý do.
Vì cô sợ hãi. Vì cô không tin tưởng con người.
Đối mặt với người lạ, phản xạ đầu tiên của cô là phòng bị, chứ không phải tin tưởng.
“…Xin… xin lỗi.”
Ngoài hai chữ đó, cô không biết phải nói gì.
Nước mắt lại trào ra từ đôi mắt long lanh như ngọc trai, trông đáng thương vô cùng, khiến người khác không nỡ tổn thương cô.
Ngay cả ba cô, mỗi lần thấy cô khóc còn phải mềm lòng.
Chắc anh ta cũng sẽ không hung dữ với mình nữa đâu…
Ngụy Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc vừa tự nhủ như thế.
Lại khóc? Cô gái này lẽ nào làm từ nước mắt sao!
Quý Thanh Hàn nhíu chặt mày, tức giận lại bực bội, cuối cùng cũng thả tay cô ra.