Giọng Hà Hương rất nhỏ, nhưng lại mang theo vài phần vui mừng.
Nha đầu ngốc này...
Thấy nàng ấy ngây thơ như vậy, Mạnh Thanh bất lực cười, lắc đầu.
Hà Hương ngốc lại thực sự mong chờ An thị sẽ ngoan ngoãn trả lại của hồi môn sao?
"Mỡ đã vào miệng, làm gì có ai cam lỏng phun ra, thay vì mong chờ của hồi môn, còn không bằng sớm cầm đồ trang sức đi."
Mạnh Thanh khẽ thở dài: "Tuy ban nãy bà ta thừa nhận cất giữ hai rương, nhưng lại không nói bên trong đựng cái gì, thiếu gì cách dùng mấy thứ khác lấp liếʍ, ngươi còn mong chờ bà ta cho chúng ta đầy ắp hai rương vàng bạc hay sao?"
Nghe vậy, Hà Hương "a" một tiếng, lại không thể tin được mà bịt miệng lại, thất vọng nói nhỏ:
"Cô nương, nếu như dùng mấy thứ đồng nát sắt vụn để đối phó chúng ta, chẳng phải là uổng phí công sức của cô nương hay sao..."
Mạnh Thanh lại cười cười: "Đã thừa nhận là của hồi môn, vậy ngươi coi người khác là kẻ ngốc à?"
"Hà Hương ngốc nghếch, nếu ngươi là người ngoài, ngươi nghĩ Mạnh gia sẽ không quản đường xa mang hai rương đồ bỏ đi cho nữ nhi làm của hồi môn sao?"
"Chắc chắn là không rồi, lão gia phu nhân chỉ có một mình cô nương, sao có thể làm cho cô nương tủi thân như vậy chứ." Hà Hương liên tục lắc đầu.
"Vậy nếu rương của hồi môn trống rỗng thì sao?" Mạnh Thanh hỏi.
Mắt Hà Hương sáng lên: "Vậy chắc chắn là bị người ta đánh tráo rồi! Cô nương, nô tì hiểu rồi! Cữu thái thái đã nhận chuyện này rồi, thì nhất định phải đưa đồ ra. Vả lại... còn có hai ma ma và mấy hạ nhân của Giang gia nhìn, dù là vì mặt mũi của đại cô nương Tích Sương, Cữu thái thái cũng chỉ có thể trả lại của hồi môn cho chúng ta!"
Thấy nàng ấy nói hăng say, Mạnh Thanh chỉ mỉm cười khẽ khều tro than trong lò, không định ngắt lời.
Trong lòng Mạnh Thanh hiểu rất rõ.
Dù có vạch trần chuyện của hồi môn, An thị cũng đã nhận rồi, nhưng triển vọng thực tế không hề tốt đẹp như Hà Hương tưởng tượng.
Dù An thị vì thể diện, vì Lý Tích Sương không bị nhà chồng chê cười, miễn cưỡng cho một chút của hồi môn ra hồn, thì phần lớn cũng chỉ là để lừa người mà thôi.
Chỉ là đối với nàng có còn hơn không.
Nhưng... khó có được một chuyện đáng vui mừng, cứ để nha đầu này vui vẻ một lát đi.
…
Đêm khuya thanh vắng, vạn vật đều nghỉ ngơi.
Kinh thành chìm trong màn tuyết, dưới ánh trăng, có chút trong trẻo lạnh lùng lại thần bí.
Thùng thùng thùng.
Trên cổng thành, tiếng trống canh lại vang lên một hồi.