Nàng làm việc luôn có chừng mực, trước chặt sau lỏng, biết hôm nay mình đã đạt được mục đích, cũng không ép An thị quá đáng nữa.
Dù sao, bây giờ vẫn còn đang ở trong Lý gia...
"Ra là vậy, đa tạ cữu mẫu đã lo liệu cho cháu gái."
Mạnh Thanh nghĩ ngợi một lát, rồi lại đứng dậy, trịnh trọng hành lễ nói:
"Bấy lâu nay, cữu mẫu và cữu cữu đối đãi với ta như con ruột, lo lắng từng miếng ăn nước uống, cháu gái xin bái tạ ơn dưỡng dục của cữu mẫu, cả đời này tuyệt đối không dám quên."
Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, tuy trong lòng An thị vẫn còn hận ý, nhưng cũng bớt cau có hơn.
Dù sao vẫn còn hai ma ma của Giang gia ở bên cạnh nhìn.
...
Lại hàn huyên vài câu, Mạnh Thanh liền đứng dậy cáo từ.
Trở về cái viện nhỏ tồi tàn của mình.
Trước tiên Mạnh Thanh dùng then cài chặt cửa viện, lại tìm một khúc gỗ thô chặn lại.
Việc trực tiếp tìm An thị đòi của hồi môn như vậy, vẫn có chút mạo hiểm.
Tối nay Lý Tích Sương ở lại nhà, hai mẹ con An thị này chắc chắn sẽ nói chuyện đến khuya.
Xem ra sáng mai còn phải đi một chuyến nữa, việc này mới thực sự ổn thỏa được.
...
Vừa suy nghĩ vừa bước vào phòng, Mạnh Thanh hỏi Hà Hương: "Hai hôm nữa ngươi có thể ra phủ một chuyến không?"
"Dạ được, mỏi mắt chờ đợi cả tháng trời, đã nói trước với bên phòng gác cổng rồi, ngày kia ra ngoài, cô nương có gì sai bảo ạ?"
Hà Hương gật đầu.
Nghe vậy, Mạnh Thanh đưa mấy bộ quần áo và trang sức mà An thị vừa đưa ra, lại tháo chiếc vòng vàng mà Lý Tích Sương tặng khỏi tay.
"Ngày kia ngươi mang những thứ này ra ngoài, tìm một tiệm cầm đồ, cầm hết lấy bạc."
"Cô nương, cầm hết ạ? Mấy thứ trang sức này... nhỡ đâu cô nương dùng đến thì sao ạ?" Hà Hương có chút nghi ngờ.
"Sắp chết cóng trong mùa đông này rồi, tất nhiên trong tay phải có chút tiền mặt mới tốt. Giữ mấy thứ trang sức này có ích gì?"
Mạnh Thanh lắc đầu, nghĩ rồi nghĩ lại cất mấy bộ quần áo kia đi.
"Thôi vậy, quần áo lỉnh kỉnh cồng kềnh quá dễ gây chú ý, vẫn nên để lại mặc qua mùa đông. Chỉ mang trang sức đi thôi, vừa nhẹ vừa không dễ bị người ta nhìn thấy."
"Dạ."
Hà Hương đáp một tiếng, cẩn thận cất đồ đi, nhưng hình như có gì muốn nói bèn há miệng, cuối cùng lại im lặng.
Nhận ra sự khác thường của nàng, Mạnh Thanh hỏi: "Sao vậy? Ngươi có gì muốn nói với ta à?"
"Cô nương, cữu thái thái không phải nói sẽ trả lại của hồi môn cho chúng ta sao? Chắc là mấy ngày nữa cuộc sống của chúng ta sẽ khấm khá hơn, cũng không cần... để cô nương phải cầm đồ trang sức."