Tạ Tuy nghi hoặc hỏi: “Mắt cậu sao thế?”
Chưa cần Thẩm Việt lên tiếng, Tạ Tuy đã đoán ra. Ngoài cửa sổ có một nam Beta sở hữu gương mặt xinh đẹp đang gõ nhẹ lên lớp kính.
Thế giới này tồn tại ba giới tính: Alpha, Beta và Omega. Alpha cao lớn, thể chất vượt trội; Omega nhỏ nhắn, tinh xảo; hai nhóm này chỉ chiếm 10% dân số. Phần lớn còn lại là Beta — những người bình thường, cân bằng giữa hai bên.
Lúc mới đến, khi biết nơi đây có ba giới tính và sáu loại giới tính thứ cấp, Tạ Tuy từng ngẩn người mất một lúc.
Mãi đến khi nắm vững những kiến thức sinh lý cơ bản về hệ thống ABO, cậu mới dần bình tĩnh. Thế nhưng, cho đến giờ vẫn còn nhiều điều khiến cậu mơ hồ.
Ví như pheromone.
Phân biệt ba giới tính chủ yếu dựa vào pheromone, song Tạ Tuy vẫn chưa quen cảm nhận nó, đành phải dựa vào ngoại hình để suy đoán, độ chính xác chỉ khoảng bảy, tám phần.
Nam Beta kia bước vào từ cửa sau, đứng trước bàn Tạ Tuy, mùi hương dịu nhẹ lơ lửng quanh người cậu ta.
Cậu ta có vẻ hơi căng thẳng, hai tay run run khi đặt chiếc máy tính xách tay xuống bàn: “Đàn anh, cảm ơn anh đã cho em mượn vở ghi chép.”
Tạ Tuy lục tìm từ ngữ trong đầu. Thấy đầu ngón tay đối phương khẽ run, cậu cũng bối rối theo. Mãi mới nhớ ra nên đáp lại bằng một nụ cười.
Thực ra Tạ Tuy rất đẹp trai. Chỉ là cặp lông mày sắc lạnh, làn da trắng, cùng khí chất xa cách khiến người khác không dễ tiến lại gần.
Giờ phút này, khi nụ cười nở trên môi, vẻ lạnh lùng kia dần tan biến, càng làm gương mặt cậu thêm phần rực rỡ.
“Không có gì.”
Nam Beta đỏ bừng mặt, luống cuống ôm máy tính chạy ra cửa sau.
Thẩm Việt nãy giờ đứng xem toàn bộ, đầy nghi ngờ liếc sang, thì thầm: “Có phải cái em Beta đó thích cậu rồi không?”
Tạ Tuy vừa xem bài vừa hờ hững đáp: “Không, chỉ mượn vở ghi chép thôi.”
Thẩm Việt lẩm bẩm: “Năm cuối cấp rồi, còn mượn vở làm gì?”
Tạ Tuy mặc kệ cậu ấy.
Nhưng Thẩm Việt chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục quấy rầy: “Hê hê, tớ cho cậu xem cái này hay lắm.”
Vừa nói, cậu ấy vừa nhét một phong thư màu hồng vào trong bài thi của Tạ Tuy.
Thấy đối phương không có phản ứng gì, cậu ấy sốt ruột giục: “Xem nhanh đi!”
Tạ Tuy thở dài, liếc Thẩm Việt một cái, ánh nhìn bình tĩnh đến mức khiến đối phương nổi da gà, rồi mới mở thư.
Đọc xong lá thư ngắn, Tạ Tuy khẽ cúi đầu viết vài chữ, gấp lại, đưa trả cho Thẩm Việt.
Thẩm Việt muốn nhìn lén nhưng tốc độ của Tạ Tuy quá nhanh, chỉ đành ngậm ngùi hỏi: “Cậu viết gì thế?”
“Cậu kể tớ nghe với.”
“Tớ đảm bảo không nói với ai đâu.”
Tạ Tuy nhàn nhạt đáp: “Lời chúc phúc.”
Thẩm Việt: “...”
Cậu ấy không tin. Rõ ràng bạn cậu ấy nhờ đưa thư tỏ tình mà! Hơn nữa còn cẩn thận chọn phong bì màu hồng cơ mà!
Chẳng lẽ... nhầm thư rồi?
Không nhịn được, Thẩm Việt vội vàng mở thư ra xem.
Quả nhiên, câu cuối thư ghi —
Chúc thi tốt, học tập tiến bộ!
Ngoài ra còn thêm một dòng chữ viết tay bằng nét chữ khác —
Chúc cậu cũng học tập tiến bộ!
Thẩm Việt ngây người: “Cậu có đọc không đấy? Người ta rõ ràng bảo muốn thi cùng trường đại học với cậu!”
Nhìn sơ cũng nhận ra đây là một lời tỏ tình gián tiếp!
Tạ Tuy gật đầu, thản nhiên: “Đại học Bắc Kinh lấy điểm cao lắm, phải cố gắng.”
Thẩm Việt suýt tức đến ngất xỉu: “Cậu như vậy chắc chắn sẽ cô độc cả đời!”
Cô độc cả đời...
Tạ Tuy cứ thế trầm ngâm suy nghĩ về từ ngữ ấy cho đến lúc tan học.
Mùa thu ở Nam Thành đến sớm, trời vừa chạng vạng, nhiệt độ đã giảm đi mấy độ.
Tạ Tuy rời trường, đến thẳng ga tàu cao tốc, theo thói quen bước vào toa dành cho Alpha.