Tài xế bật cười: "Ấy là trong núi toàn ruộng bậc thang, trồng trọt không dùng máy móc được, vừa vất vả lại chẳng kiếm được bao nhiêu, thà lên phố giao cơm hộp còn có lời hơn."
Qua khỏi trấn Dương Thủy là đường núi dốc ngược lên.
Đường không rộng lắm, nhưng cũng đủ cho hai xe đi song song.
Ven đường cây cối xanh um tùm, làm Giang Vãn Nịnh cảm thấy rất vui vẻ.
Không khí giữa núi trong lành, càng làm cô thư thái, như thể mọi lỗ chân lông trên người đều đang giãn nở.
Quả nhiên, cô rất hợp với việc giao tiếp với cây cỏ.
Chạy xe trên đường núi chừng hai mươi phút, cuối cùng xe cũng đến thôn Vọng Sơn.
Sáu giờ sáng ra khỏi nhà, giờ đã hơn bốn giờ chiều.
Tổng cộng mất hơn mười tiếng đồng hồ.
Giang Vãn Nịnh xuống xe, kéo chiếc vali, dựa theo ký ức, đi vào thôn.
Ven đường gặp mấy bác nông dân vác cuốc, đang bận rộn ngoài đồng.
Khi Giang Vãn Nịnh đi qua, họ đều ném cho cô vài ánh mắt tò mò.
Đột nhiên!
"Cháu là Nịnh Nịnh nhà Giang Lỗi phải không?"
Một bà lão tiến lên, nhìn chằm chằm Giang Vãn Nịnh đánh giá.
Giang Vãn Nịnh ngẩn người, rồi gật đầu: "Dạ, bà ơi, cháu là Giang Vãn Nịnh, con gái Giang Lỗi. Bà là... bà Ngô ạ?"
Giang Lỗi chính là người cha đã mất sớm của nguyên chủ.
Còn bà lão trước mắt, trong ký ức của cô khá mơ hồ.
Bà lão vừa nghe, lập tức kích động vỗ tay nói: "Đúng đúng đúng, không ngờ cháu đi khỏi thôn lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ bà già này. Nịnh Nịnh à, bà nội cháu vẫn luôn nhắc đến cháu đấy. Đi đi đi, mau về nhà đi, đừng để bà nội cháu sốt ruột chờ."
Giang Vãn Nịnh gật đầu, bước nhanh hơn.
Cả ngôi làng so với cảnh tượng trong ấn tượng của cô càng thêm tiêu điều, lạnh lẽo.
Nhà cửa xiêu vẹo, cỏ dại mọc lan tràn không lối đi.
Không một thứ gì không kể ra sự thật rằng những chủ nhân cũ của chúng đã rời đi và sẽ không trở về nữa.
Chỉ còn lác đác vài hộ nhà còn có hơi thở cuộc sống.
Đi từ đầu thôn đến cuối thôn, đếm kỹ lại, cả thôn nhiều nhất cũng không quá 20 hộ gia đình.
Mà mỗi hộ cũng chỉ có những người già cả ở lại, ven đường không thấy một bóng dáng người trẻ tuổi nào.
Rẽ qua khúc quanh cuối cùng, Giang Vãn Nịnh liền thấy căn nhà cũ trong ký ức.
Lưng tựa núi, mặt hướng hồ.
Phía sau là một rừng trúc rộng lớn, phía trước là một cái hồ nước lớn.
Một bố cục thiết kế thực sự không tệ.
Trước cửa còn một khoảng đất trống lớn, lúc này đang phơi không ít rau khô.
Diện tích nhà cũng rất rộng.
Ở giữa là một gian nhà chính, hai bên mỗi bên hai gian nhà ngang.
Tường gạch xanh, mái ngói đen, sàn gác gỗ.
Khi ngôi nhà này mới xây, chắc hẳn cũng từng là một cảnh tượng rất đẹp.
Hiện tại đã sớm cảnh còn người mất.
Toàn bộ ngôi nhà xiêu vẹo sắp đổ, có cảm giác như một trận gió mạnh cũng có thể thổi sập.
Cửa nhà chính mở ra, Giang Vãn Nịnh đang chuẩn bị bước vào, liền nhìn thấy một bé gái người đầy bùn đất, bưng một bát nước, run rẩy bước từng bước nhỏ đi tới.
Cô nhóc nhìn thấy cô, lập tức sợ hãi đánh rơi cái bát trong tay, rồi la hét lung tung chạy về phía gian nhà ngang bên cạnh.
Vừa chạy vừa kêu: "Bà cố, bà cố, có mẹ mìn, có mẹ mìn muốn bắt Đồng Đồng."
Nghe vậy Giang Vãn Nịnh dở khóc dở cười.
Cô buông vali xuống rồi nhanh chân đuổi theo vào trong phòng.
Còn chưa vào nhà, Giang Vãn Nịnh đã ngửi thấy một mùi chua khó chịu.