Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Ta Dựa Trồng Trọt Mà Bạo Hồng

Chương 3.1: Về quê

Mãi đến khi Lâm Tư Vân dọn sạch toàn bộ quần áo trong phòng Giang Vãn Nịnh, rồi chuyển mười vạn tệ qua, cô ấy vẫn chưa kịp phản ứng.

Rốt cuộc, Giang Vãn Nịnh có bao nhiêu khát khao nổi tiếng, cả giới giải trí ai ai cũng biết.

Hiện tại, sao đột nhiên lại nói muốn rời đi?

Lâm Tư Vân: "Chị Vãn Nịnh, chị thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Chuyện này chị Hải Lệ có biết không?"

Giang Vãn Nịnh: "Biết, chính chị ta nói với tôi là không gia hạn hợp đồng."

Lâm Tư Vân: "Vậy sau khi rời khỏi Kinh Thị, chị định làm gì?"

Nghĩ đến vùng núi xanh um tươi tốt ở quê nhà nguyên chủ, Giang Vãn Nịnh vẻ mặt khát khao: "Về nhà trồng trọt."

Lâm Tư Vân: "!"

Nhìn Giang Vãn Nịnh đầu vẫn còn quấn băng gạc, cô ấy không khỏi có chút nghi ngờ, Giang Vãn Nịnh trước mắt có phải đã bị thương đến đầu óc rồi không.

Trồng trọt, ha ha!

Còn có thể nói xạo hơn chút nữa không?

Nhưng dù sao quan hệ của hai người cũng không thân thiết lắm, Lâm Tư Vân cũng không hỏi nhiều.

Lâm Tư Vân: "Chị Vãn Nịnh, vậy em mời chị ăn cơm nhé, coi như tiễn chị."

Thuận tiện cảm ơn cô nửa bán nửa tặng đồ, mười vạn tệ mua một đống lớn quần áo và túi xách hàng hiệu, cô ấy quả thực nhặt đã được món hời lớn.

Giang Vãn Nịnh cười từ chối: "Không cần đâu, mai tôi bay rồi, còn chút việc cần giải quyết."

Lâm Tư Vân cũng không ép buộc, từ trong phòng ôm ra một hộp đóng gói: "Đây là nho Hoàng hậu Nina của Nhật Bản, ăn rất ngon, ngày mai chị mang theo ăn trên đường nhé."

Cái gì mà Hoàng hậu Nina?

Vừa nhìn, là hai chùm nho màu đỏ tím căng mọng.

Giang Vãn Nịnh nhận lấy: "Cảm ơn!"

Trở lại phòng, nhìn hai chùm nho quả nào quả nấy đều tròn trịa mượt mà, cô có chút đói bụng.

Tùy tay nắm một quả, lau nhẹ vào quần áo hai lần, liền đưa vào miệng.

Vừa vào miệng, Giang Vãn Nịnh đã nhíu mày.

Khó ăn quá!

Ngọt đến phát ngán, đã chua lại còn có vị chát, dù nhổ ra, trong miệng vẫn còn một mùi nhớp nháp khó chịu, làm cô khó chịu vô cùng.

So với linh quả cô trồng ở đại lục tu tiên, hương vị kém xa vạn dặm.

Đợi đến khi thấy rõ giá niêm yết bên trên, mắt Giang Vãn Nịnh trợn tròn.

Một cân hơn 800 tệ!

Khó ăn như vậy mà giá còn đắt như thế!

Vậy đến lúc đó đồ cô trồng ra, chẳng phải sẽ bán được giá trên trời sao?

Giờ khắc này, lòng cô vô cùng gấp gáp muốn trở về.

Sáng sớm hôm sau, Giang Vãn Nịnh kéo một chiếc vali nhỏ, xách theo điện thoại và chứng minh thư, liền xuất phát.

Bay hai tiếng rưỡi đến Giang Thành, đổi sang một tiếng tàu cao tốc đến Lâm Thành.

Ra khỏi ga tàu cao tốc, cô liền trực tiếp bắt xe.

"Bác tài, đi thôn Vọng Sơn, trấn Dương Thủy."

Tài xế taxi ngạc nhiên nói: "Thôn Vọng Sơn à, chỗ đó phải ra khỏi nội thành đấy. Phía sau còn một đoạn đường núi, xa lắm! Không đi không đi!"

Giang Vãn Nịnh: "Tôi có thể trả thêm phí đường về."

Thái độ tài xế lập tức thay đổi, sảng khoái đáp: "Được rồi, tôi giúp cô để hành lý vào cốp xe."

Xe lăn bánh, một đường xuyên qua nội thành phồn hoa ồn ào, tiếp tục hướng về phía trấn Dương Thủy mà đi.

Trên đường, tài xế tò mò hỏi: "Cô gái, cô đi thôn Vọng Sơn làm gì vậy? Chỗ đó hẻo lánh lắm, nếu không phải nhà tôi có người thân trước kia ở đó, tôi còn chưa chắc biết đường."

Nói rồi, còn không nhịn được nhìn Giang Vãn Nịnh mấy lần qua gương chiếu hậu.

Giang Vãn Nịnh đáp cho có lệ: "À, tôi về thăm người thân thôi."

Tài xế kinh ngạc cảm thán: "Ôi chao, cô là người thôn Vọng Sơn à, thật đúng là nhìn không ra. Nhà cô còn có người ở trong thôn sao? Tôi còn tưởng người ở đó đều chuyển đi hết rồi chứ."

Giang Vãn Nịnh từ ký ức của nguyên chủ biết được, thôn Vọng Sơn quả thật không còn mấy người, không khỏi tò mò hỏi lại: "Vì sao mọi người trong trong thôn đều chuyển đi hết vậy?"

Tài xế: "Đều lên thành phố kiếm tiền cả."

Giang Vãn Nịnh truy hỏi: "Trong thôn chẳng phải vẫn còn đất đai sao? Trồng trọt không kiếm được tiền à?"

Cô ở đại lục tu tiên trồng trọt, linh thực trồng ra ai cũng tranh giành, kiếm được đầy bồn đầy chén.

Hoàng hậu Nina gì đó còn hơn 800 tệ một cân đấy.