Bạch Nguyệt Quang Của Ta Đã Quay Trở Lại

Chương 4

Nhưng ngay khi quyết định ở lại, hắn ta phát hiện ra điều không ổn.

Rõ ràng Tạ Tiểu Vãn chỉ là phàm nhân nhưng lại bị kiếm đâm bị thương, một nhát đâm xuyên qua l*иg ngực.

Đây cũng không phải là vết thương chí mạng, chỉ là kiếm khí sắc bén quấn quanh vết thương mãi không tiêu tan, cho dù có dùng đan dược thì cũng không chữa nổi.

Vết thương này nói lớn không nói, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chỉ là phàm nhân yếu đuối, nếu không xua tan kiếm khí, nhẹ thì nửa đời sau bệnh tật quấn thân còn nặng thì chết trẻ.

Lâm Cảnh Hành thân là thiên tài kiếm tu thế hệ mới, với tu vi của hắn ta vậy mà cũng không thể giải nổi kiếm khí này. Từ đó có thể thấy người đâm y cũng chẳng phải phàm nhân.

Lâm Cảnh Hành không trị được nhưng sư phụ Vân Trúc quân của hắn ta là kiếm tu đệ nhất thiên hạ, thêm nữa là hắn ta vốn có lòng riêng. Thế là Lâm Cảnh Hành lấy danh nghĩa chữa bệnh mà đưa thiếu niên phàm nhân rời khỏi thôn trang, đi đến Vọng Sơn tông.

Đường xá xa xôi, trên đường đi sớm chiều ở chung, nói không chừng quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm một bậc.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lâm Cảnh Hành sáng lên, sau đó hắn ta oán hận nói: “Tiểu Vãn, ngươi yên tâm, đợi đến khi chữa khỏi vết thương trên người ngươi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”

Giữa khung cảnh sáng tối giao thoa, Tạ Tiểu Vãn nghe lời hứa đầy kiên quyết, khóe môi y hiện lên nụ cười quái dị. Nhưng chỉ trong nháy mắt mà ý cười này đã biến mất, chỉ còn lại vẻ ốm yếu: “Không cần đâu, ngươi đã cứu ta, ta đã rất biết ơn rồi…”

Còn ai có thể làm y tổn thương?

Đương nhiên là vị phu quân nghe đồn là sát thê chứng đạo, tu Vô Tình đạo… Vân Trúc quân Thẩm Tễ Quân kia rồi.

Tạ Tiểu Vãn đã từng nghe danh của vị Tiên quân này rồi. Nghe nói Vân Trúc quân tu Vô Tình đạo, Thái Thượng Vong Tình, vô dụng vô cầu, chỉ thiếu nước tu thành một khối băng lạnh lẽo mà thôi.

Vậy nên y cũng không liên hệ vị thư sinh nghèo túng ở nhân gian với Vân Trúc quân này với nhau.

Không sai.

Tạ Tiểu Vãn cũng không phải là một phàm nhân bình thường, y cũng đến để độ kiếp.

Chỉ là Vân Trúc quân tu Vô Tình đạo, đoạn tuyệt ái tình, tâm lặng như nước. Y lại tu Đa Tình đạo, hết lần này đến lần khác lại đi người đường, sa vào tình yêu không thể thoát ra được.

Tu Đa Tình đạo cần độ chín lần tình kiếp, mỗi lần chọn trúng mục tiêu là phải dốc hết tâm huyết vì người kia, còn phải yêu đến khắc cốt ghi tâm.