Bạch Nguyệt Quang Của Ta Đã Quay Trở Lại

Chương 3

Tạ Tiểu Vãn cụp mắt xuống, hàng mi cong cong đổ chiếc bóng hình quạt trên da, y khẽ nói: "Ừm.”

Chỉ nói một chữ này thôi đã tốn hơn nửa sức lực của y, lông mày thanh tú lập tức nhíu lại giống như đang đè nén cơn đau trong người.

Vị tu sĩ trẻ tuổi thành danh, có thể một kiếm chém chết yêu ma lập tức luống cuống tay chân: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”

Tạ Tiểu Vãn đè ngực, gò má tái nhợt nổi lên chút sắc đỏ, rõ ràng là cực kỳ khó chịu nhưng vẫn lên tiếng an ủi: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”

Tiếng mưa rơi bên ngoài nhỏ đi, đám mây mỏng tan ra, một tia sáng nghiêng nghiêng chiếu vào.

Thiếu niên kia ngồi trước cửa sổ, quanh người như toát lên một quần sáng càng lộ ra vẻ yếu ớt mông lung, như thể một giây sau sẽ hóa thành mưa mà đi mất.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Cảnh Hành đã hoảng hốt trong chớp mắt.

Không dám cất cao giọng, sợ làm phiền người kia.

Cuối cùng Lâm Cảnh Hành cũng lấy lại được tinh thần, hắn ta bỗng tức giận vì đã buồn lo vô cớ: “Sao lại có người làm ngươi bị thương đến mức này!”

Sao lại có người nỡ lòng làm tổn thương ngươi!

Lâm Cảnh Hành sinh ra ở Vọng Sơn tông, trở thành đệ tử của Vân Trúc quân, là kiếm tu tuổi trẻ tài cao. Lần này hắn ta rời sơn môn là để rèn luyện tâm tính, tăng cường tu vi.

Hắn ta gặp được Tạ Tiểu Vãn ở một tiểu trấn hoang vu.

Dân phong ở tiểu trấn chất phác, cũng không có yêu ma quỷ quái xuất hiện.

Lâm Cảnh Hành vốn đi ngang qua nơi này, đang chuẩn bị rời khỏi thì bất ngờ gặp được Tạ Tiểu Vãn.

Lúc ấy không biết ai đã làm Tạ Tiểu Vãn bị thương, y thoi thóp nằm trong vũng máu.

Lâm Cảnh Hành vừa mới rời sơn môn, còn mang trong mình tấm lòng hành hiệp trượng nghĩa. Thế là hắn ta không suy nghĩ nhiều mà lấy linh đan diệu dược ra, cứu được mạng người kia.

Nghe qua thì đây chỉ là một việc cứu mạng bình thường. Người được cứu sống rồi, đương nhiên tu sĩ trẻ tuổi sẽ rời đi, tiếp tục hành trình của mình.

Chỉ trách Lâm Cảnh Hành lại nhìn y thêm một chút. Chính vì chốc lát đó mà hắn ta nhìn thấy thiếu niên yếu ớt ấy có gương mặt xinh đẹp tinh xảo. Hơn nữa y còn nằm trong vũng máu, giống như một vết nứt trên bạch ngọc làm người ta thương tiếc không nỡ rời đi.

Có câu cứu người phải cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Lâm Cảnh Hành quyết định chờ vết thương của thiếu niên này khỏi hẳn rồi mới đi.