Hàng ngàn thanh phi kiếm rít gió lướt qua bầu trời, nơi xa sấm chớp đùng đoàng nhưng đám người đang lơ lửng giữa không trung kia thì chẳng ai lo bị sét đánh cả.
Trên mép vách đá, một thiếu niên đứng đó, dáng vẻ cô độc như thể không thuộc về thế giới này. Trên người cậu chi chít vết bỏng, tóc tai dựng đứng, nhìn kỹ còn thấy... đang bốc khói. Vậy mà cậu vẫn nhếch môi cười, đối mặt với vòng vây đông nghịt người không một chút sợ hãi.
Giới tu chân có ba món báu vật trứ danh:
Một là Tháp Tam Thiên Kiếm của Kiếm Tông.
Hai là Đèn Hồn Tụ của Quỷ Tộc.
Ba... là Yêu Thần Thương Thự chính là thiếu niên đang đứng trước mặt mọi người đây.
Dù là vậy nhưng trong đám đang vây gϊếŧ cậu cũng có không ít người thuộc Yêu Tộc. Không phải vì cậu làm gì ác độc hay thù oán ai sâu đậm đâu.
Mà là vì... cậu quá giàu.
Không đùa đâu, là cực kỳ, siêu cấp vô địch giàu luôn ấy.
Hiện giờ trong giới tu chân chỉ có mười lăm dòng linh tủy thượng phẩm tồn tại, nhưng một mình cậu ta ôm năm dòng. Không phải Yêu Tộc ôm năm dòng, mà là một mình Thương Thự ôm trọn năm dòng!
Nhân sâm vạn năm, các loại linh thảo cực phẩm, chỉ cần là thiên tài địa bảo mà giới tu chân biết tên, cậu đều có trong tay. Như vậy bọn họ không đỏ mắt mới là lạ.
Thương Thự cười híp mắt nhìn về phía những người từng là bạn bè mình, nay lại đứng ở phía đối lập. Cậu vừa đắc ý, vừa nói lớn:
“Người tới đủ hết chưa đó?”
Một số người cau mày, âm thầm mở ra kết giới phòng ngự. Yêu Thần mà, thực lực cỡ này ngang hàng lão tổ sắp phi thăng. Dù cậu vừa độ kiếp thất bại nhưng cũng không phải dễ chơi gì đâu.
“Biết chọn thời điểm ghê ha. Lúc xưa ai nấy làm cao, giờ mặt dày tới mức không thèm giả bộ nữa luôn rồi hả?” Cậu nghiêng đầu nhìn từng người một, như chợt hiểu ra điều gì:
“À, là do người đông đủ rồi, nên không cần giữ mặt mũi cho nhau nữa đúng không?”
Mọi người vẫn im như thóc, không ai bắt lời.
Một nửa số linh dược quý hiếm trong giới tu chân đều ở đây, bảo sao họ không động lòng? Cho dù trận này chỉ vớ được một phần nhỏ thì cũng đủ giúp họ tăng mạnh tu vi, kéo dài tuổi thọ.
“Yêu Thần Thương Thự,” Một người đứng đầu cất giọng:
“Ngươi tàn sát mấy trăm đệ tử của môn phái ta, tổng cộng gϊếŧ bốn ngàn người. Ngươi có nhận tội không?”
Đám Ma Tộc đứng bên cạnh thì bĩu môi chán chường. Mấy ông tu chân này đúng kiểu đạo đức giả. Trong giới tu chân, gϊếŧ người cướp bảo vật vốn là chuyện thường ngày. Giờ còn phải bịa lý do lên án đối phương cho ra vẻ chính nghĩa. Tu chân là nghịch thiên mà sống, ai chẳng có vài cái mạng người trong tay? Nói trắng ra, mấy người ở đây gϊếŧ chắc cả chục ngàn rồi, nói chi đến vài nghìn.
“Bốn ngàn người?” Thương Thự nhíu mày, bất lực nhả một câu:
“Trí nhớ tốt ghê. Ta ở thế gian này mười ngàn năm, tính ra mỗi mấy năm mới gϊếŧ một người. Trong đó còn không thiếu kẻ gϊếŧ người cướp của trước. Thôi mấy người đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Câu gì nhỉ? À đúng rồi “Làm gái còn muốn dựng cổng tiết hạnh”, nói đúng là các người luôn đó.”
Câu này cậu chuẩn bị kỹ lắm rồi, còn diễn tập bao nhiêu lần để khi cần có thể "phản dame" chất lượng khỏi chê. Đảm bảo khiến đối phương cứng họng không phản biện nổi, khỏi phải tức tối vì "đáng lẽ hồi nãy phải nói câu đó".