Tạ Vân Lẫm hồi phục nhanh hơn dự đoán của bất kỳ ai.
Vết thương nội thể từng khiến hắn thổ huyết, vậy mà nay đã gần như không còn dấu tích. Hắn vẫn giả vờ yếu, vẫn để nàng thay khăn lau mặt, bón từng thìa cháo như thể mình chẳng còn sức.
Sở Du dĩ nhiên nhận ra. Nhưng nàng im lặng... Nàng không biết hắn có thật sự không nhớ, hay chỉ đang diễn một vở tuồng khác để níu giữ chút cảm tình mỏng manh này.
Cho đến một ngày, nàng tình cờ nghe được cuộc đối thoại trong hành lang phía sau điện.
Một kẻ thân cận của hắn đang nói nhỏ với người khác: “Điện chủ sớm biết Sở cô nương chỉ đang diễn kịch.”
“Vậy vì sao hắn vẫn để nàng ở lại?”
“Hắn nói… có được một giấc mơ cũng đủ sống cả đời.”
Giọng nói bình thản, không mang thương hại, chỉ như kể lại một sự thật quá đỗi tàn nhẫn.
Sở Du đứng như hóa đá. Nàng quay về phòng, nhìn hắn đang ngồi dưới ánh nến, tỉ mẩn khâu lại tấm áo nàng từng để quên.
“Ngươi biết ta chỉ đang giả vờ?”
Hắn ngẩng lên, tay dừng lại, nhưng không ngạc nhiên: “Ừ.”
Nàng cắn chặt môi: “Ngươi điên rồi. Ngươi biết ta không thật lòng… vậy mà ngươi vẫn để ta lừa ngươi?”
Hắn đặt áo sang một bên, đứng dậy, đến gần nàng. Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh nay lại ngập tràn bi thương. Đôi mắt sâu thẳm như hồ đá mùa đông, nhưng nơi đáy mắt ấy… là nước.
“Vì nàng chưa từng thật lòng yêu ta,” hắn khẽ nói, “nên chỉ cần nàng diễn, ta đã vui rồi.”
Sở Du muốn mắng hắn, muốn hét lên, muốn đập nát cái thứ tình yêu điên dại khiến nàng không thể thở nổi ấy.
Nhưng trước khi nàng kịp nói gì, hắn đã ôm chầm lấy nàng.
Ôm thật chặt! Tựa như muốn nghiền nát khoảng cách giữa hai người, tựa như sợ nếu buông tay, cả thế giới sẽ sụp đổ.
“Ta thà tan nát… còn hơn phải thấy nàng quay lưng.”
Nàng đứng im trong vòng tay hắn. Rồi nàng cảm nhận được điều gì đó ấm nóng nơi bờ vai – là nước mắt.
Lần đầu tiên, Tạ Vân Lẫm – kẻ đứng trên cả vạn người, kẻ từng tay nhuốm máu thiên hạ – khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Không còn điên cuồng, không còn dữ tợn. Chỉ là một kẻ… không được yêu.
Dưới ánh đèn mờ, nàng cảm thấy l*иg ngực hắn run khẽ từng đợt.
Sở Du không biết mình đã đứng trong vòng tay hắn bao lâu, chỉ biết rằng hơi ấm ấy – dẫu từng khiến nàng muốn vùng thoát, nay lại khiến tim nàng như bị bóp nghẹt.
Nàng nhớ đến ánh mắt hắn đêm hôm ấy – khi nàng giả vờ gọi hắn là “phu quân”, hắn cười suốt cả ngày, ngây ngô đến tội nghiệp. Nàng từng nghĩ hắn là ma quỷ. Giờ đây, ma quỷ ấy lại khóc vì một câu nói của nàng.
“Tạ Vân Lẫm…” Nàng khẽ gọi.
Hắn không đáp, chỉ ôm nàng chặt hơn. Cánh tay gầy đi rất nhiều, như đang dùng chút hơi tàn cuối cùng để giữ lại một giấc mộng sắp vỡ.
Nàng run rẩy đưa tay lên, rất khẽ – chạm vào mái tóc hắn, rồi vuốt nhẹ.
“Nếu ta thật sự yêu ngươi,” nàng thì thầm, “ngươi có dám tin không?”
Hắn không nói gì. Chỉ gật đầu, và khóc như một đứa trẻ vừa được ban cho cả một túi kẹo, dù biết nó chỉ là ảo ảnh.