Hắn tỉnh lại vào buổi sớm tinh mơ, ánh sáng nhàn nhạt len qua song cửa, rọi xuống gương mặt nhợt nhạt của hắn. Tạ Vân Lẫm mở mắt, đồng tử đen sẫm như hồ sâu tĩnh lặng, nhưng ánh nhìn có chút trống rỗng.
Sở Du đang thay khăn trên trán hắn, bàn tay chợt khựng lại.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt ban đầu là mờ mịt, sau dần có tiêu cự.
“…Du Nhi?”
Một giây lặng thinh.
Rồi bất chợt, hắn bật dậy, ôm chầm lấy nàng, siết thật chặt như sợ nàng hóa thành khói.
“Nàng không đi… nàng không đi thật sao?”
Sở Du sửng sốt. Cảm nhận được cơ thể hắn run rẩy.
“Ta… không đi đâu cả.” Giọng nàng dịu hơn, không còn gai nhọn như mọi khi.
Hắn không nói gì nữa, chỉ vùi mặt vào vai nàng, hơi thở khàn đυ.c, như con thú nhỏ vừa thoát khỏi ác mộng.
Mấy ngày sau, Sở Du nhận ra trí nhớ hắn có phần mơ hồ. Có lúc đang nói chuyện, hắn bỗng ngừng lại, nhìn nàng như người xa lạ rồi cười tự giễu: “Xin lỗi… đầu ta lộn xộn lắm. Có lẽ ta từng làm gì khiến nàng đau lòng.”
Nàng im lặng. Không đành lòng nói ra sự thật.
Hắn bám nàng không rời. Nàng đứng dậy, hắn theo. Nàng ho khẽ, hắn đã dâng chén nước.
“Ngươi… có thể ở yên một mình không?"
“Không.” Hắn nhìn nàng, mắt khẽ cụp xuống: “Chỉ cần nàng đi khỏi tầm mắt ta, ta lại sợ.”
Sở Du không biết đáp gì. Nỗi day dứt dần lớn lên từng ngày, như một dòng nước ngầm xiết cuốn lấy chân nàng.
Đêm đến... Hắn mê sảng. Lần thứ ba trong tuần.
Sở Du ngồi cạnh giường, muốn thay khăn cho hắn thì nghe tiếng hắn lẩm bẩm, rất nhỏ:
“…Đừng lừa ta…”
“…xin nàng đừng lừa ta…”
Tay nàng khựng lại. Tim đau nhói.
Hắn xoay người, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc, bàn tay gắt gao nắm lấy chăn, như níu một giấc mơ đã rách nát.
Nàng cúi xuống, đặt tay lên ngực hắn: “Ta không lừa… ít nhất bây giờ, không còn lừa.”
Hắn chợt mở mắt, ánh nhìn hoảng loạn chỉ kéo dài một giây, rồi lại dần dịu xuống khi thấy nàng ở đó.
“Ta vẫn còn sống sao…?”
“Ừ.”
“…Vậy, nàng vẫn là của ta?”
Sở Du không trả lời ngay.
Hắn mỉm cười, yếu ớt: “Không sao. Dù nàng có rời đi, ta cũng đã có được nàng một lần… là đủ rồi.”
Nàng rời phòng trong đêm. Gió lùa qua mái điện cổ. Sở Du ngẩng đầu nhìn trăng, tay siết chặt vạt áo.
“Hắn yêu ta… nhưng liệu đó là tình yêu, hay chỉ là một nỗi ám ảnh lệch lạc?”
“Một người không tiếc vứt bỏ lý trí, vứt bỏ chính mình chỉ để giữ lấy một người khác… gọi là yêu sao?”
Nhưng sáng hôm sau, khi nàng quay lại, hắn đã thức dậy, cặm cụi pha trà, hớn hở như một đứa trẻ.
“Du Nhi, nàng thích trà hoa quế, đúng không?”
“Ta không nói bao giờ.”
“Nhưng ta nhớ…”
Giọng hắn nhỏ lại. Rồi mỉm cười: “Có lẽ… một phần trí nhớ của ta vẫn nhớ nàng.”
Nàng nhìn hắn, ánh mắt rối loạn.
“Tạ Vân Lẫm… nếu có một ngày trí nhớ của ngươi trở lại hoàn toàn…”
“Thì ta vẫn yêu nàng.” Hắn không do dự: “Dù phải mất trí để giữ nàng, ta cũng chấp nhận.”