Bác Sĩ Diêm Là Đại Ma Vương

Chương 15

“Trường hợp của anh Trương nhất định phải cắt cụt chi sao?” Quý Trạch không chịu nhượng bộ, khiến Diêm Mặc trở thành đối tượng chính bị phóng viên truy hỏi.

Phóng viên này đã theo dõi bản tin mấy ngày liền, ít nhiều cũng nảy sinh tình cảm với anh Trương. Anh Trương đi khám bệnh một mình, không có gia đình bên cạnh. Chỉ có anh ta quan tâm và đi theo chăm sóc.

“Phóng viên, anh không thấy mệt sao? Hay để tôi mời anh một bữa?” Diêm Mặc không muốn dính dáng đến rắc rối. “Việc không liên quan thì không can dự” luôn là nguyên tắc sống của cô. Bệnh nhân đã thuộc trách nhiệm của Quý Trạch, đương nhiên không liên quan đến cô.

Phóng viên ngẩn người một lúc, anh ta chưa từng gặp bác sĩ nào lại thiếu nghiêm túc đến thế. Ngay cả Quý Trạch cũng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

“Không… không cần đâu.” Phóng viên lúng túng, vành tai đã đỏ lên một mảng.

Cửa thang máy vang lên một tiếng “ting” rồi mở ra, Quý Trạch bước vào trong, Diêm Mặc cũng theo sau: “Phóng viên, đi cùng đi.”

Thái độ của cô vô cùng nhiệt tình.

Phóng viên ngượng ngùng cười một tiếng: “Tôi… đi thăm anh Trương.”

“Cái đó thì nhớ…” Diêm Mặc còn chưa nói hết câu, cửa thang máy đã “ting” một tiếng rồi nhanh chóng khép lại. Ngón tay Quý Trạch gõ mạnh hai lần lên nút tầng một, gương mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Bác sĩ Quý.” Thang máy nhanh chóng đi xuống, Diêm Mặc nhướn mày, kéo nhẹ tay áo Quý Trạch: “Giận rồi à?”

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Quý Trạch đáp.

“…” Tiếp theo là một khoảng im lặng. Diêm Mặc lè lưỡi, tựa vào lan can, bắt đầu suy nghĩ về bữa trưa.

Cuối cùng, thang máy dừng lại ở tầng một. Phó viện trưởng Tào và các lãnh đạo bệnh viện đang đứng bên ngoài trò chuyện.

Thấy Diêm Mặc và Quý Trạch bước ra, phó viện trưởng Tào lịch sự chào một tiếng.

Khi bấm nút thang máy để lên trên, phó viện trưởng Tào đột ngột dừng chân, quay người lại gọi Quý Trạch: “Bác sĩ Quý, bệnh nhân mới của cậu, người bị bỏng đó, tạm thời không được cắt cụt chi.”

“Anh ta đã chậm trễ gần một tuần rồi.” Quý Trạch nói.

“Anh ta vừa mới lên báo.” Trên gương mặt của phó viện trưởng Tào treo một nụ cười hiền hòa: “Nghe y tá bảo anh ta có ý định tự tử?”

“Bác sĩ Quý, cậu sắp được xét duyệt chức danh rồi. Bệnh viện cũng đang trong quá trình đánh giá để chọn đơn vị xuất sắc.” Bà nói chậm rãi: “Cậu nên hiểu rằng dư luận đáng sợ đến mức nào. Bệnh viện chúng ta vừa được xếp hạng ba sao, tôi không muốn một ngày nào đó, trên trang nhất lại xuất hiện tin tức về việc bệnh viện của chúng ta có sự cố y khoa.”

“Bệnh nhân của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Quý Trạch bình tĩnh nói.

“Tôi tin cậu.” Phó viện trưởng Tào đáp: “Đó là lựa chọn của anh ta về phương pháp điều trị bảo thủ.” Bà nở một nụ cười khó đoán rồi tiếp tục trò chuyện với ban lãnh đạo về việc xây dựng bệnh viện.

Những lời của phó viện trưởng Tào không chỉ nói với Quý Trạch, mà còn là nói cho ban lãnh đạo nghe. Bác sĩ tôn trọng lựa chọn của bệnh nhân, nếu xảy ra chuyện, sẽ không bị coi là sự cố y khoa. Nhưng nếu bác sĩ kiên quyết thay đổi phác đồ điều trị, thì khi có chuyện xảy ra, mọi trách nhiệm sẽ chỉ do một mình bác sĩ gánh chịu.

Quý Trạch đang trong quá trình xét duyệt lên chức Phó trưởng khoa, lời của phó viện trưởng Tào cũng xem như một lời nhắc nhở thân tình. Lấy tiền đồ của mình ra để “đánh cược” với bệnh nhân, thực sự không đáng.

Ánh mắt của Quý Trạch trở nên trầm lắng, hồi lâu sau anh mới sải bước rời khỏi sảnh bệnh viện.

“Bác sĩ Quý, tiện đường đi cùng nhé.” Diêm Mặc nhanh chóng bước theo.