Chiếc đèn phẫu thuật treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào mặt của anh Trương. Anh ta đã được gây tê cục bộ ở hai chân, nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo, con ngươi dần dần nở rộng, đôi mắt trống rỗng nhìn vào Diêm Mặc.
Diêm Mặc liếc qua anh ta, rồi ánh mắt quay lại nhìn Quý Trạch.
Cuộc phẫu thuật này, Quý Trạch là bác sĩ chính. Tiến triển của ca mổ không mấy suôn sẻ. Sau khi rạch bắp chân trái ra, anh nâng tay lên không trung, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Mạch máu ở chân đã không còn tuần hoàn, ít nhất là chân trái coi như hỏng rồi. Cả chân đen sạm, bắt đầu tỏa ra một mùi thối rữa kinh tởm.
Sau một lúc lâu, Quý Trạch đặt dao mổ xuống, nhìn về phía Diêm Mặc: “Khâu lại.”
Diêm Mặc tiến lên vài bước, cầm lấy kim khâu. Cô ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy một giọt nước mắt từ khóe mắt của anh Trương lăn xuống. Anh ta vẫn còn nhận thức, có thể cảm nhận được quá trình của ca mổ. Mặc dù không phải trực tiếp làm phẫu thuật, nhưng khi chân trái của mình bị khâu lại, anh chắc hẳn đã nhận ra rằng nó sẽ không còn giữ được.
Anh là một người lính, mất đi một chân có nghĩa là sự nghiệp tan vỡ, có nghĩa là tất cả những ước mơ về quân đội đều trở thành dĩ vãng. Tương lai của anh, nhìn một cái là đã thấy đáy: xe lăn, tiền trợ cấp, thỉnh thoảng bạn bè đến thăm, cả đời cô độc.
Anh chưa đầy 30 tuổi. Trong đôi mắt anh, giọt nước mắt đó chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Khi con người rơi vào tuyệt vọng, họ thường giống như đang chìm trong hồ, dù xung quanh chỉ có một cọng rơm hy vọng, họ cũng sẽ cố gắng bám lấy, không buông tay.
Anh Trương chỉ nhớ câu nói của bác sĩ bệnh viện số ba: “Điều trị bảo tồn, có lẽ vẫn còn hy vọng giữ lại.”
Khi Quý Trạch nhìn thấy nước mắt của anh Trương , trái tim anh co thắt dữ dội, nhưng giọng nói vẫn bình thản: “Nhanh lên.”
Anh quay sang nhìn Diêm Mặc, nửa khuôn mặt cô bị khẩu trang che kín, tất cả cảm xúc đều hiện rõ trong ánh mắt.
Cũng như hôm qua, lạnh lùng.
“Diêm Mặc?” Quý Trạch gọi cô một tiếng.
Cô khựng lại, sau đó bắt đầu khâu.
*
Một ca phẫu thuật vô nghĩa vừa kết thúc, Quý Trạch rửa tay xong liền cởi bỏ áo phẫu thuật, không buồn chào Diêm Mặc mà rời khỏi phòng mổ.
Trước cửa phòng mổ, một phóng viên cầm máy quay DVD đang chờ sẵn. Thấy Quý Trạch, anh ta chạy vội tới, liên tục hỏi thăm tình hình của anh Trương.
Quý Trạch vừa đi, phóng viên vừa bám theo. Đến cửa thang máy, cuối cùng anh ta cũng đuổi kịp Quý Trạch: “Bác sĩ Quý, anh Trương không thể cắt cụt chi được. Bác sĩ ở bệnh viện số ba nói có thể điều trị bảo tồn.”
Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về những câu chuyện cảm động của anh Trương: một quân nhân, bị bỏng khi cứu người. Cũng bởi vì là một quân nhân, anh ấy cần đôi chân để có thể đứng vững.
Anh ta nhắc đi nhắc lại mong muốn bác sĩ có thể hiểu cho tình huống của anh Trương, nhưng Quý Trạch vẫn không nói thêm một lời.
Cho đến khi Diêm Mặc xuất hiện ở cửa thang máy. Thấy có phóng viên, cô lấy tập tài liệu che nửa khuôn mặt, rồi quay người bước đi. Không ngờ phóng viên kia rất tinh mắt: “Bác sĩ Diêm, bác sĩ Diêm, ở đây này!” Anh ta gọi liền hai tiếng, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Diêm Mặc bất đắc dĩ, chỉ có thể giả vờ như tình cờ gặp mặt, khẽ vẫy tay với phóng viên.