Món Ăn Trân Quý Nương Tử Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 7

“Vậy mai A tỷ sẽ nấu cho Tiểu Ngũ Nhi món canh gà bánh bột nhé.”

Tiểu Ngũ Nhi nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, nghĩ một lát rồi chợt hỏi, giọng trầm ngâm: “Đỗ nương tử, làm mẹ… thật sự có thể bỏ rơi con mình sao?”

Nghe vậy, Đỗ Thời Sanh bất giác nhớ đến mẹ ruột của mình ở kiếp trước. Khi nàng bắt đầu yếu dần, không còn tự lo được cho bản thân, người mẹ ấy lại lạnh nhạt như thể nàng là gánh nặng, tránh né nàng như tránh ôn dịch. Nghĩ đến đó, đôi mắt nàng bỗng trở nên u ám.

Nhưng rồi nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ngũ Nhi, dịu dàng mà nghiêm túc nói: “Không đâu, mẹ thì luôn thương con mình.”

Dù kiếp trước từng chịu đựng nỗi đau bị chính mẹ ruột bỏ rơi, Đỗ Thời Sanh vẫn tin rằng trên đời này có tình mẫu tử như liếʍ nghé, có những tình cảm bền bỉ như vàng đá. Sống ở cõi đời này, dẫu thân phận bé nhỏ như hạt bụi, cũng nên giữ trong tim một ngọn núi Tu Di. Chính nhờ khát vọng ấy, nàng đã có được cơ hội sống lại, vào khoảnh khắc cận kề cái chết.

Ánh mắt Tiểu Ngũ Nhi lúc này sáng rỡ, mong chờ: “Đỗ nương tử cũng tin mẹ con không bỏ trốn với người khác, đúng không?”

Đỗ Thời Sanh biết rõ chuyện mẹ Tiểu Ngũ Nhi hẳn là điều Tôn bà không muốn người ngoài nhắc đến, nhưng nhìn ánh mắt trong trẻo đầy hy vọng của đứa trẻ, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Mọi người đều nói mẹ con bỏ trốn với người khác, nhưng con biết mà, mẹ đi cùng một cô tên là Vân Địch. Trước lúc đi còn hứa sẽ quay về…”

Nói đến đây, giọng nó bắt đầu nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe.

Đỗ Thời Sanh dịu dàng xoa gương mặt nhỏ ướt nước mắt của nó, an ủi: “Mẹ con nhất định sẽ quay về thăm con.”

Hôm sau, trời còn chưa rạng, ngoài cổng viện đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Mọi người trong viện đều bị đánh thức. Tôn bà nghe động liền ra mở cửa, còn Đỗ Thời Sanh ngồi dậy, nhưng khi nghe thấy giọng Tôn bà thân quen, nàng yên tâm nằm lại.

Tôn bà ngạc nhiên: “Lâu trướng phòng, sao ngươi đến sớm thế?”

Thì ra là người quen.

Giọng của lâu trướng phòng thì đầy vội vã: “A bà mau theo ta, thêu phường vừa nhận một đơn hàng lớn, chưởng quầy nương tử bảo ta nhất định phải đưa bà sang ngay!”

Tôn bà chần chừ: “Nhưng mà ở nhà còn…”

Chưa kịp nói hết câu, lâu trướng phòng đã ngắt lời: “Chủ đơn hàng này không thể đắc tội, nếu không giao hàng đúng hạn thì cả thêu phường có khi phải đóng cửa! Bà mau theo ta đi!”

Nghe đến đó, Tôn bà sợ đến mức vội vàng gật đầu lia lịa, không kịp thu dọn gì, theo chân lâu trướng phòng rời đi.

Không bao lâu sau, Đỗ Thời Sanh nghe tiếng Tiểu Ngũ Nhi đi lại ngoài sân, nàng liền rời giường.

Chỉ thấy thằng bé đang nhóm lửa trong bếp, chuẩn bị hâm lại nồi canh gà. Đỗ Thời Sanh vội vàng bước tới hỏi: “Tiểu Ngũ Nhi, con hâm canh gà làm gì thế?”

Tiểu Ngũ Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, đáp: “A bà dặn con làm canh gà bánh bột cho Đỗ nương tử ăn sáng.”

“Canh gà này chẳng phải định mang đến phường sao?”

Tiểu Ngũ Nhi lắc đầu: “A bà nói không mang nữa, trước tiên để chúng ta ăn no cái đã. Thần linh sẽ không trách tội đâu.”

Thật ra, điều Tôn bà lo không phải là thần trách phạt, mà là chuyện trong phường khó nói nên lời. Suốt mấy năm qua, phường trưởng luôn quan tâm, giúp đỡ hai bà cháu. Nếu mang canh gà đến mà sơ sài quá, e rằng sẽ mất mặt, khó mà ngẩng đầu trong phường.

Nhưng bây giờ thêu phường có việc gấp, Tôn bà cũng chẳng còn cách nào khác.

Đỗ Thời Sanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cứ theo lời a bà đi, chúng ta ăn trước. Một lát nữa A tỷ sẽ nấu vài món, coi như thay phần đồ ăn dâng giảng đạo, được không?”

Tiểu Ngũ Nhi nửa tin nửa ngờ gật đầu. Chẳng lẽ Đỗ nương tử thật sự biết nấu ăn?

Đỗ Thời Sanh nhìn bộ dạng nhếch nhác, tóc tai rối bù, mặt mày lấm lem của Tiểu Ngũ Nhi, như thể vừa dùng hồ dán dán lên mặt, thật không nén được tiếng cười. Nàng dịu dàng nói: