Trì Ương không chịu rời xa Bạch Sương, dù chỉ đứng cách anh vài bước. Cô nhắm chặt mắt, cố không nhìn cảnh anh xử lý con lợn rừng, nhưng vẫn bám trụ ở đó, như thể sợ rằng nếu rời đi, anh sẽ biến mất. Đôi chân trần của cô run nhẹ trên nền đất ẩm, mái tóc đen dài khẽ đung đưa mỗi khi cô xoay người tránh mùi máu tanh.
Bạch Sương liếc nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên đầy ý cười. Cô vừa yếu ớt, vừa nhát gan, hệt như một món đồ chơi quý giá bị giấu trong l*иg kính của một quý tộc nào đó. Ở thế giới dị thú này, không hiếm những giống cái được nuôi dưỡng để phục vụ tầng lớp quyền lực. Họ thường đẹp mê hồn, được huấn luyện để làm hài lòng những kẻ giàu có qua những trò chơi du͙© vọиɠ. Khi chán chê, các quý tộc sẽ đưa họ đến Vong Ưu Thành – nơi trao đổi giống cái như hàng hóa, nơi những gương mặt xinh đẹp trở thành tâm điểm của ánh mắt thèm khát.
Nhưng Trì Ương không giống họ. Những giống cái ở Vong Ưu Thành thường mang vẻ quyến rũ trắng trợn, từng cử chỉ, ánh mắt đều được mài giũa để khơi gợi ham muốn. Còn cô, với làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt trong veo như suối nguồn, và mùi hương thanh khiết phảng phất, lại toát lên sự thuần khiết hiếm có. Cô không giống một người từng trải qua những trò chơi tàn nhẫn của giới quý tộc. Cô quá… sạch sẽ, như một đóa hoa chưa từng bị vấy bẩn bởi bụi trần.
Bạch Sương dùng móng vuốt sắc nhọn cắt phần thịt mềm nhất từ bụng con lợn rừng, bọc cẩn thận trong lá chuối, rồi đưa cho Trì Ương. “Ăn đi.”
Trì Ương nhận lấy, đôi tay nhỏ bé run run khi chạm vào miếng thịt còn đẫm máu. Cô nhìn Bạch Sương cắn miếng thịt sống một cách thản nhiên, như thể đó là món ăn ngon nhất thế giới. Cô cắn môi, cố bắt chước, cẩn thận đưa một miếng nhỏ lên miệng. Nhưng ngay khi răng chạm vào thịt, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi, khiến dạ dày cô cuộn trào. Cô che miệng, cố nuốt xuống, nhưng nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt. Miếng thịt như mắc kẹt trong họng, và cô phải dùng hết sức để không nôn ra.
Bạch Sương nhíu mày, dừng lại quan sát cô. “Cô không ăn thịt sao?”
Trì Ương lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo. “Tôi… tôi cũng ăn thịt.” Nhưng giọng cô run rẩy, và ánh mắt cô nhìn miếng thịt như nhìn một thứ gì đó đáng sợ.
Bạch Sương thở dài, đứng dậy, vốc một ít nước suối trong đôi tay lớn, đưa đến môi cô. Bờ môi hồng mềm mại của Trì Ương chạm vào tay anh, uống từng ngụm nhỏ. Một vài giọt nước trượt qua kẽ tay, lăn dài trên làn da trắng mịn, chảy xuống cổ rồi biến mất dưới lớp váy rách rưới. Bạch Sương bất giác cảm thấy cổ họng khô khốc, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong l*иg ngực.
Anh quay đi, cố che giấu sự bối rối, rồi bước vào rừng. Một lúc sau, anh trở lại với vài quả chuối rừng vàng ươm. “Cô ăn được cái này không?”
Trì Ương gật đầu, ánh mắt sáng lên như đứa trẻ được cho quà. Cô nhận lấy quả chuối, cẩn thận bóc vỏ, ăn ngấu nghiến. Vị ngọt mềm của chuối khiến cô mỉm cười, và lần đầu tiên trong ngày, cô trông thật sự thoải mái. Bạch Sương lặng lẽ lấy lại miếng thịt từ tay cô, không nói gì. Anh đoán cô chỉ ăn được thịt chín, nhưng trong rừng không có lửa, anh đành để cô ăn tạm trái cây.
Trong lúc cô ăn, Bạch Sương dọn dẹp hiện trường. Anh phủ lá cây lên vết máu khô, xóa sạch dấu vết của con mồi để tránh thu hút thú dữ. Xong xuôi, anh gom lá khô, tạo thành một cái ổ đơn giản dưới gốc cây lớn, rồi gọi cô. “Ngủ đây đi. Nghỉ sớm để mai còn đi tiếp.”
Trì Ương ngoan ngoãn chui vào ổ lá, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình. Bạch Sương biến về hình thú – một con báo tuyết lộng lẫy với bộ lông trắng muốt – nhảy lên cành cây cao, nằm dài trên đó, đôi mắt lam sắc lạnh quan sát cánh rừng. Trì Ương nhìn con mèo lớn trên cao, ánh mắt lấp lánh tò mò. Bộ lông mềm mại của anh trông ấm áp và mời gọi, khiến cô chỉ muốn chạm vào, nhưng cô không dám.
---