Xuyên Qua Thú Giới: Giống Cái Siêu Ngoan Được Các Đại Lão Đoàn Sủng

Chương 4: Vách Đá Dưới Ánh Đỏ

Trì Ương là viên ngọc quý của phòng thí nghiệm, một “thí nghiệm thể” không thể thay thế. Trên cổ cô, chiếc vòng cổ kim loại lạnh lẽo nhấp nháy ánh sáng đỏ, như một lời nguyền không thể phá bỏ. Khi cô lao qua cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài, tiếng còi báo động xé tan không gian tĩnh lặng của thung lũng. “Cảnh báo! Cảnh báo! Thí nghiệm thể số 5 đã rời khỏi cơ sở! Cảnh báo! Thí nghiệm thể số 5 đã rời khỏi cơ sở!” Âm thanh sắc lạnh lặp đi lặp lại, như một lời nhắc nhở rằng tự do của cô chỉ là một ảo ảnh.

Cô thở hổn hển, đôi chân trần đạp lên đá sỏi sắc nhọn, lao lêи đỉиɦ núi. Chiếc vòng cổ trên cổ cô không ngừng phát sáng, như một ngọn hải đăng dẫn lối cho những kẻ săn đuổi. Phía sau, tiếng bước chân dồn dập của đội ngũ truy đuổi ngày càng gần. Họ là những bóng đen mang mặt nạ phòng độc, mặc trang phục bảo hộ, ánh mắt ẩn sau lớp kính lạnh lùng.

Trì Ương dừng lại bên rìa vách đá, hơi thở cô đứt quãng. Dưới chân là vực sâu hun hút, mây mù cuộn trào như muốn nuốt chửng mọi thứ. Hơn mười người vây quanh cô, từng bước tiến gần, tạo thành một vòng tròn không lối thoát.

“Thí nghiệm thể số 5, cô không còn đường chạy nữa. Quay lại với chúng tôi.” Giọng nói trầm đυ.c vang lên từ một người trong nhóm, lạnh lẽo như gió đêm.

“Đừng lại gần!” Trì Ương hét lên, lùi lại một bước. Cô nhận ra họ – Ưng Đội, lực lượng tàn nhẫn nhất của phòng thí nghiệm, chuyên xử lý những “thí nghiệm thể” dám chống đối. Một bước nữa, và cô sẽ rơi xuống vực. Đám người khựng lại, ánh mắt họ lộ vẻ căng thẳng.

“Trì Ương, đừng làm gì dại dột.” Một giọng nói khác cất lên, trầm ấm nhưng đầy quyền uy. Người đàn ông đứng đầu tháo mặt nạ, để lộ gương mặt quen thuộc đến đau lòng. “Lại đây, Ương Ương. Em là thí nghiệm thể quan trọng nhất. Chúng ta không làm đau em đâu, chỉ muốn bảo vệ em.”

Trì Ương sững sờ, đôi mắt cô mờ đi vì nước mắt. “Anh trai… vì sao?” Giọng cô run rẩy, như muốn xé toạc những ký ức bị chôn vùi.

Người đàn ông – Trì Uyên – nhìn cô, ánh mắt thoáng chút đau đớn. Anh cố nặn ra một nụ cười, nhưng nó chỉ khiến trái tim Trì Ương thêm tan nát. “Em đã lớn rồi, Ương Ương.”

“Vì sao?!” Cô gào lên, những hình ảnh xưa cũ ùa về như cơn lũ. Nụ cười dịu dàng của anh trai, cái ôm ấm áp khi cô còn bé, những lần anh kiên nhẫn giải thích tình yêu là gì. Nhưng cũng chính anh đã dẫn cô đến phòng thí nghiệm, giao cô cho những kẻ khoác áo blouse trắng, rồi rời đi không một lần ngoảnh lại.

“Không nghe lời! Anh trai mày đã bán mày cho bọn tao! Nó không cần mày nữa!” Những lời nói tàn nhẫn năm xưa vang vọng trong đầu cô, kèm theo tiếng roi quất lên da thịt khi cô khóc đòi tìm anh. Cô không tin, không muốn tin. Cô đã ngoan ngoãn, đã chịu đựng mọi đau đớn, chỉ vì hy vọng một ngày anh sẽ trở lại cứu cô.

Nhưng giờ đây, anh đứng đó, đưa tay về phía cô, muốn kéo cô trở về cái l*иg sắt lạnh lẽo ấy.

Trái tim Trì Ương như vỡ vụn. Cô mỉm cười, nụ cười xen lẫn nước mắt, đẹp đến nao lòng. Gió thổi tung mái tóc cô, chiếc váy trắng bay phần phật như cánh bướm sắp gãy. Trong khoảnh khắc mọi ánh mắt đều bị vẻ đẹp ấy hút hồn, cô lùi lại một bước cuối cùng. Cơ thể cô ngả về phía sau, rơi xuống vực sâu.

“Trì Ương! Không!” Tiếng gào của Trì Uyên vang lên, bàn tay anh vươn ra tuyệt vọng, nhưng chỉ chạm vào không khí. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là gương mặt hoảng loạn của anh trai, ánh mắt anh như muốn nói rằng, có lẽ, anh từng yêu thương cô.

Cô nhắm mắt, để bóng tối nuốt chửng mình. Một mảnh đá nhọn dưới đáy vực xuyên qua bụng cô, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể. Ý thức cô dần tan biến, chỉ còn tiếng thiết bị liên lạc vang vọng: “Thí nghiệm thể số 5 xác nhận tử vong. Thu hồi thi thể. Tất cả các đơn vị trở về.”

---