Xuyên Qua Thú Giới: Giống Cái Siêu Ngoan Được Các Đại Lão Đoàn Sủng

Chương 2: Ánh Đèn Lạnh Lẽo

“Đi thôi, em.” Na Maya khẽ gọi, giọng cô dịu dàng như muốn xoa dịu không khí nặng nề. Mỗi lần nhìn thấy Trì Ương, cô không khỏi cảm thán. Cô gái này giống như một thiên thần lạc lối, thuần khiết và mong manh, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể khiến cô tan biến.

Trì Ương đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía Na Maya. Bàn tay cô lạnh ngắt, khẽ run khi nắm lấy tay Na Maya, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Na Maya siết nhẹ tay cô, hy vọng truyền đi chút hơi ấm để xua tan nỗi sợ hãi vô hình.

“Chị sẽ xin cho em lọ nước hoa mới mà em thích, được không?” Na Maya mỉm cười, gạt những sợi tóc lòa xòa trước mắt Trì Ương. Cô muốn nói điều gì đó vui vẻ, dù biết rằng chẳng lời hứa nào có thể xóa đi những gì sắp xảy ra.

“Vâng!” Trì Ương gật đầu, đôi mắt sáng lên như ánh trăng rằm. Nụ cười của cô khiến tim Na Maya nhói đau. Một cô gái đáng yêu như thế, tại sao lại phải chịu đựng sự tàn nhẫn của những kẻ khoác áo blouse trắng?

Thang máy đưa họ lên tầng một. Khi cánh cửa mở ra với tiếng “đinh” sắc lạnh, một nhân viên nghiên cứu đã đứng chờ sẵn. Hắn mặc áo blouse trắng, đeo kính và khẩu trang, thẻ tên đính trên ngực trái lắc nhẹ theo từng bước đi.

“Cô về đi. Đối tượng thí nghiệm số 5 giao cho tôi.” Giọng hắn lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Na Maya cảm nhận được bàn tay Trì Ương siết chặt hơn, như thể đang cố bám víu lấy chút an toàn cuối cùng. Cô vỗ nhẹ lưng cô bé, thì thầm: “Đừng sợ, em.”

“Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi.” Người đàn ông nói, giọng hắn cố tỏ ra ôn hòa, nhưng ánh mắt sau cặp kính lại lướt qua cơ thể Trì Ương một cách trắng trợn, lộ rõ sự dơ bẩn. Hắn quay lưng, ra hiệu cho Trì Ương đi theo.

Trì Ương cắn môi, buông tay Na Maya. Cơ thể nhỏ nhắn của cô khẽ run, nhưng cô vẫn bước đi, lặng lẽ như một con cừu non bị dẫn đến lò mổ.

Gần bốn tiếng sau, Na Maya nhận được thông báo đến đón Trì Ương. Cô vội vàng khoác một chiếc áo len dày, chạy lên tầng trên. Khi cửa thang máy mở ra, Trì Ương đứng đó, một mình, đầu cúi gằm. Mái tóc dài mượt mà giờ rối bời, chiếc váy trắng nhăn nhúm, trên làn da mịn màng là những vết hằn đỏ – dấu tích của những ngón tay thô bạo.

Na Maya không nói gì, chỉ lặng lẽ khoác áo lên vai Trì Ương, kéo cô vào lòng và đưa về tầng hầm. Trong phòng tắm, cô chuẩn bị một bồn nước nóng, cẩn thận giúp Trì Ương nằm xuống. Những vết hằn trên cánh tay cô bé khiến Na Maya không kìm được nước mắt.

Na Maya đã chăm sóc Trì Ương từ khi cô bé mới năm tuổi. Mười bốn năm trôi qua, Trì Ương giờ đã là một thiếu nữ, nhưng trong mắt Na Maya, cô vẫn là đứa trẻ bé nhỏ ngày nào. Những kẻ tự xưng là nhà khoa học đã lợi dụng vẻ đẹp của Trì Ương, dùng cái cớ “kiểm tra sức khỏe” để chạm vào cô, để lại những vết thương vô hình trong tâm hồn cô.

---