Ẩn sâu trong một thung lũng hẻo lánh, nơi ánh mặt trời hiếm hoi chạm tới, một cơ sở thí nghiệm bí mật lặng lẽ tồn tại. Những bức tường bê tông lạnh lẽo bao quanh các phòng thí nghiệm tối tăm, nơi những bí mật không bao giờ được phép lộ ra ánh sáng. Ở tầng hầm sâu nhất của tòa nhà, hành lang trắng toát sáng rực dưới ánh đèn huỳnh quang, từng cánh cửa sắt nặng nề khóa chặt, giam giữ những thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi – những nạn nhân bị biến thành vật thí nghiệm vô danh.
Không khí trong hành lang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, phảng phất như hoa cỏ mùa xuân lạc lối giữa chốn ngục tù.
“Thơm quá, Trì Ương, cậu xài nước hoa mới hả?” Một giọng nam trẻ trung vang lên từ một căn phòng, phá tan sự tĩnh lặng.
“Không phải đâu, tớ tự pha chế đấy.” Giọng của Trì Ương mềm mại, trong trẻo như dòng suối nhỏ, mang theo chút mơ hồ khó nắm bắt. Âm thanh ấy khiến người nghe không khỏi dịu giọng, như sợ làm cô giật mình. Cô giống như một làn gió nhẹ, khiến trái tim những người xung quanh bất giác muốn che chở.
Phòng thí nghiệm không cấm các thiếu niên trò chuyện. Khi những cánh cửa sắt không khóa chặt tâm hồn, họ tìm thấy chút an ủi trong những cuộc đối thoại vụn vặt, như cách để nhắc nhở bản thân rằng họ vẫn còn sống.
Ở tầng hầm này, chỉ có một nhân viên duy nhất: Na Maya, một cô gái mang dòng máu lai Philippines. Công việc của cô là chăm sóc đời sống hàng ngày cho các thiếu niên, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Nhưng nhiệm vụ chính của cô, cũng là điều khiến trái tim cô nặng trĩu, là đưa họ đến các phòng thí nghiệm trên tầng cao khi có lệnh từ cấp trên, rồi đón họ trở về sau những cuộc thử nghiệm tàn nhẫn. Cô là người gác cửa, đảm bảo không ai trong số họ có cơ hội rời khỏi tầng hầm.
Một ngày nọ, khi đang ngồi lặng lẽ, điện thoại của Na Maya rung lên. Cô thở dài, đứng dậy, cắt ngang những tiếng cười nói hiếm hoi của các thiếu niên.
“Trì Ương, đến lượt em rồi.” Giọng cô trầm xuống, mang theo chút tiếc nuối khó giấu.
Cả hành lang bỗng chìm vào im lặng. Các thiếu niên khác ngừng nói, ánh mắt họ hướng về phía căn phòng của Trì Ương. Cô là người ở đây lâu nhất, chứng kiến bao đợt người đến rồi đi, nhưng bản thân cô vẫn bị mắc kẹt trong vòng xoáy này. Với những thiếu niên mới, Trì Ương như ngọn đèn nhỏ giữa bóng tối – luôn dịu dàng an ủi họ khi họ gào khóc trong sợ hãi, luôn mỉm cười dù chính cô cũng chẳng thoát khỏi cơn ác mộng.
“Tại sao lại là Trì Ương nữa?” Một giọng nói run rẩy vang lên, chất chứa sự bất lực. Ai cũng biết những cuộc thí nghiệm tàn nhẫn đến mức nào. Dù mỗi người chịu đựng những thử nghiệm khác nhau, nhưng chẳng có gì là nhân từ.
Na Maya mở cửa phòng Trì Ương, ánh mắt cô thoáng xót xa. Trì Ương ngồi trên sàn, đôi chân trần trắng muốt gập lại, xung quanh là vài cuốn sách mở và những lọ hóa chất nhỏ. Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như vì sao lấp lánh, hàng mi dài khẽ rung mỗi lần chớp mắt. Chiếc váy trắng mỏng manh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, làn da cô mịn màng như ngọc, tựa hồ không thuộc về nơi tăm tối này.
---