Chậm Rãi Yêu Em

Chương 12: Ánh mắt em như nắng đầu xuân

Lần đầu gặp Trình Duyệt, là một buổi chiều có nắng.

Cậu bước vào tiệm sách cũ như thể đang đi lạc. Đôi mắt nhìn quanh, dè dặt và hơi lúng túng. Cậu đứng yên giữa hàng kệ sách, ánh mắt trôi dạt trên những bìa sách cũ, như một con thỏ nhỏ bị lạc trong khu rừng toàn mùi giấy và mực in.

Tống Khải Minh lúc đó đang sắp lại sách trên kệ cao. Anh ngẩng lên vừa đúng lúc, bắt gặp ánh mắt ấy.

Một khoảnh khắc thật ngắn.

Cậu mím môi, có lẽ định lên tiếng hỏi gì đó. Nhưng rồi lại thôi. Đôi mắt cụp xuống, lảng tránh. Thái độ vừa rụt rè vừa lễ phép.

Là vào lúc đó, Khải Minh đã biết: Người này, không phải người sẽ dễ dàng mở lòng.

Anh bước lại gần, không hỏi han vồn vã, chỉ dịu dàng nói:

“Nếu em tìm gì, cứ hỏi anh.”

Cậu ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi một cuốn sách cũ, giọng nhỏ đến mức nếu không chú ý sẽ bỏ lỡ. Lúc ấy, anh đã nghĩ: Giọng nhỏ như thế, chắc là sợ làm phiền người khác…

Từ hôm đó, cậu đến tiệm thêm vài lần. Lúc thì mượn sách, lúc thì hỏi về các tựa văn học cũ, đôi khi là ngồi lặng lẽ ở góc bàn gần cửa sổ. Mỗi lần đến, cậu vẫn dè dặt, nhưng đôi mắt thì có ánh sáng.

Tống Khải Minh không cố làm quen quá nhanh. Anh chỉ lặng lẽ để một cốc trà bên cạnh, đôi khi là một hộp bánh nhỏ. Không cần lời cảm ơn, chỉ cần thấy ánh mắt cậu sáng lên — thế là đủ rồi.

Trình Duyệt thường nhìn anh, rất nhanh, rồi lại quay đi. Có một lần, anh bắt gặp khoảnh khắc ấy qua kính, thấy tai cậu đỏ lên. Lúc ấy, anh suýt bật cười — không ngờ một người chậm rãi và cẩn trọng như anh lại thấy tim mình đập lệch chỉ vì một ánh mắt.

Rồi đến một ngày, Trình Duyệt nhận lời đến giúp anh dọn sách.

Anh đã chuẩn bị cả buổi sáng. Lau bụi, sắp xếp lại đống sách cũ, còn pha sẵn trà hoa cúc. Không biết vì sao, chỉ muốn hôm đó mọi thứ nhẹ nhàng, không khiến cậu phải dè chừng.

Trình Duyệt mang theo nụ cười mỏng, hơi mệt nhưng vẫn kiên trì. Khi cậu cúi xuống nhặt sách, khi cậu lúng túng vì tay lấm bụi, khi cậu lí nhí hỏi chỗ đặt — từng chút một, đều khiến Khải Minh thấy mềm lòng.

Có khoảnh khắc anh đứng ở phòng bếp nhìn ra, thấy cậu đang tựa lưng vào ghế, ánh nắng chiếu nghiêng qua mái tóc, làn da nhợt nhạt hắt lên sắc sáng nhẹ. Một tay cậu cầm sách, tay còn lại chạm nhẹ vào tách trà. Ánh mắt cậu lúc ấy thật yên bình, như tìm được một góc an toàn để nghỉ ngơi.

Anh đã rất muốn tiến đến gần, cúi xuống và đặt một nụ hôn lên mái tóc ấy. Nhưng lại thôi.

Vì anh biết, nếu anh làm vậy, con thỏ nhỏ kia sẽ hoảng sợ. Có thể lần sau sẽ không quay lại nữa.

Tình cảm của anh, không cần đáp lại ngay. Chỉ cần Duyệt chịu ngồi yên ở một góc thế giới của anh, chịu để anh chăm chút, anh đã thấy hạnh phúc.

Có một lần, anh từng nghĩ — nếu người này sớm rời đi, liệu mình có thấy tiếc không?

Câu trả lời là: rất tiếc.

Nhưng tiếc hơn cả, sẽ là nếu anh vội vã khiến cậu rút lui.

Thế nên, anh cứ chậm rãi. Mỗi lần Duyệt nhìn anh lâu hơn một chút, mỗi lần cậu ngập ngừng nhắn hỏi một câu gì đó, mỗi lần cậu lén uống hết ly trà mà tưởng anh không để ý — tất cả những điều nhỏ nhặt đó, đều khiến Tống Khải Minh thấy lòng mình được lấp đầy.

Vì tình yêu, không phải lúc nào cũng cần vội.

Đôi khi, chỉ cần đủ dịu dàng, đủ nhẫn nại, thì cuối cùng…

Con thỏ nhỏ ấy cũng sẽ tự nguyện bước vào lòng anh.