Trình Duyệt nhận ra gần đây mình thay đổi rất nhiều.
Không phải là thay đổi rõ ràng hay mạnh mẽ gì. Chỉ là những buổi sáng bắt đầu chậm lại, bữa ăn được ăn đúng giờ hơn, và ánh mắt đôi khi vô thức tìm kiếm một dáng người thân thuộc giữa đám đông.
Chỉ thế thôi.
Tối nay trời trở lạnh. Trình Duyệt từ trường về, trời đã nhá nhem. Cậu dừng xe trước tiệm sách, định vào giúp Khải Minh đóng cửa. Vừa mở cửa, đã nghe tiếng chuông gió kêu khe khẽ. Mùi gỗ cũ và mùi trà dịu nhẹ như bao trùm lấy cả người.
“Về rồi à?” – Giọng Tống Khải Minh vang lên từ phía sau quầy, trầm ổn và dịu dàng như thường lệ.
“Vâng.” – Trình Duyệt trả lời khẽ, đóng cửa lại. “Trời lạnh thật.”
Khải Minh cười nhẹ, đưa tay kéo một cái chăn mỏng để sẵn ở sofa:
“Vào đây ngồi chút đi. Anh mới hâm lại trà. Ấm tay lắm.”
Cậu bước lại, ngồi xuống ghế, nhận lấy chăn và ly trà nóng. Mùi trà lài nhè nhẹ, ấm êm lướt qua sống mũi. Một cảm giác rất bình yên — đến nỗi Trình Duyệt phải tự hỏi liệu mình có đang mơ không.
Tống Khải Minh ngồi xuống bên cạnh, không quá gần, nhưng đủ để cảm nhận hơi ấm từ nhau.
Một lúc lâu, cả hai không nói gì. Chỉ nghe tiếng gió rít qua khe cửa, và tiếng giở sách của vài vị khách vãng lai cuối cùng còn trong tiệm.
Trình Duyệt bỗng hỏi, không rõ vì sao lại thốt ra:
“Anh Khải Minh… Anh luôn dịu dàng thế này với mọi người sao?”
Người kia hơi sững lại, đặt ly trà xuống bàn, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu.
“Em thấy anh dịu dàng sao?”
“Ừm… rất.”
Khải Minh nhìn cậu hồi lâu. Trong ánh mắt ấy, có chút gì đó dịu dàng hơn mọi dịu dàng mà Trình Duyệt từng cảm nhận. Rồi anh chậm rãi nói:
“Không phải với mọi người. Chỉ với người mà anh muốn ở cạnh thật lâu.”
Câu nói ấy rơi xuống như một giọt nước giữa mặt hồ tĩnh lặng, khiến lòng Trình Duyệt xao động đến khó hiểu.
Cậu quay mặt đi, khẽ siết chặt ly trà trong tay. Cảm giác nóng từ ly truyền vào lòng bàn tay, lại khiến lòng người chợt lạnh.
Không hiểu vì sao… Trình Duyệt bỗng thấy sợ.
Không phải vì anh nói điều gì quá đáng, mà bởi vì bản thân cậu không biết phải làm sao để đón nhận thứ tình cảm ấy.
Cậu chưa từng được ai thương… ít nhất không phải theo cách này.
Khải Minh không thúc ép. Anh chỉ lặng lẽ đặt một cuốn sách lên đùi Trình Duyệt — cuốn truyện tranh cậu từng tìm kiếm, nhưng bảo là “đắt quá, để sau này mua”.
“Anh nhớ em thích truyện này.”
Trình Duyệt nhìn bìa sách, rồi nhìn người trước mặt. Trong tim như có thứ gì đó vừa chạm nhẹ, rồi lan ra từng nhịp đập.
“Anh nhớ thật nhiều chuyện…”
“Anh muốn biết nhiều hơn nữa, nếu em cho phép.”
Giọng nói ấy không quá dịu, cũng không quá ngọt. Nhưng lại giống như một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực cậu — không để chiếm lấy, mà để chờ đợi.
Trình Duyệt cắn nhẹ môi. Cuối cùng, cậu không nói gì, chỉ cúi đầu, tựa vai vào người kia một cách lặng lẽ.
Không phải là cái ôm, cũng không phải lời xác nhận. Nhưng là lần đầu tiên cậu dựa vào một người khác, bằng cả cảm xúc của mình.
Khải Minh đưa tay ôm lấy vai cậu, không lên tiếng. Chỉ là cùng cậu, ngồi trong căn tiệm sách cũ, để mặc ánh đèn vàng dịu phủ lên mái tóc đen nhánh và những rung động không tên đang lớn dần trong trái tim cả hai người.