Chậm Rãi Yêu Em

Chương 2: Lần thứ hai gặp mặt

Quán trà nhỏ bên cạnh hiệu sách nằm nép mình dưới tán cây long não già, ánh đèn vàng ấm áp như ru lòng người. Khải Minh chọn bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy đường phố lặng lẽ và góc hiệu sách thân quen. Anh đặt hai tách trà xuống, rồi mở hộp bánh chuối mà ông chủ quán đã quen mặt anh chuẩn bị sẵn.

Trình Duyệt ngồi đối diện, hai tay vẫn ôm túi vải đặt trên đùi, dáng người cẩn trọng và thu lại như thể sợ mình chiếm quá nhiều không gian. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn lát bánh chuối trước mặt, rồi len lén liếc sang người đàn ông đối diện.

Tống Khải Minh không hỏi gì thêm, chỉ đẩy nhẹ đĩa bánh về phía cậu.

“Ăn đi, nguội là mất ngon.”

Trình Duyệt khẽ gật đầu, cầm nĩa lên rất chậm. Cậu cắt miếng bánh nhỏ xíu, rồi cẩn thận đưa vào miệng, như thể sợ làm vỡ sự tĩnh lặng giữa hai người. Vị chuối ngọt dịu, vỏ ngoài hơi giòn, còn có chút bơ tan nhẹ trong miệng. Lâu lắm rồi cậu mới ăn thứ gì đó ngọt ngào đến vậy.

“Ngon.” Cậu lí nhí.

“Ừ.” Tống Khải Minh khẽ cười, đưa tách trà lên nhấp một ngụm. “Anh đoán em không hay ăn ngọt.”

“Dạ” Trình Duyệt ngập ngừng một lúc, rồi khẽ đáp, “Không phải không thích... chỉ là không quen mua.”

Tống Khải Minh không gặng hỏi, nhưng ánh mắt hơi trầm xuống. Có những điều không cần nói ra cũng hiểu. Người trẻ tuổi trước mặt anh, rõ ràng là đã quen với việc tự mình cố gắng mà không trông chờ vào ai khác. Cái cách cậu không dám nhận một lời mời ăn bánh đơn giản, cái cách cậu luôn cúi đầu, luôn dè dặt – đều cho thấy một loại trưởng thành không nên có ở tuổi đôi mươi.

“Em hay đến khu này?” Tống Khải Minh hỏi, giọng trầm ổn, pha chút quan tâm mà không quá mức.

“Không ạ. Hôm nay tình cờ đi ngang.” Trình Duyệt dừng một chút, rồi nhỏ giọng, “Thật ra là thấy tiệm sách đẹp nên vào xem.”

“Anh mở được gần ba năm rồi. Ít người để ý lắm.”

“Em thấy nó ấm áp.” Trình Duyệt ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh. “Giống như... không cần nói nhiều, cũng biết nơi này có người thật sự trân trọng sách.”

Tống Khải Minh hơi sững người.

Trình Duyệt nói xong liền đỏ mặt, cúi đầu uống trà như để trốn ánh mắt người đối diện. Nhưng câu nói đơn giản đó lại khiến lòng Khải Minh mềm xuống.

Đôi khi, chỉ một ánh nhìn thẳng thắn, một câu nói chân thành, lại khiến người ta muốn giữ một người ở lại bên cạnh lâu hơn một chút.

“Vậy sau này, nếu rảnh thì ghé nữa.” Anh nói nhẹ, như thể không để tâm, nhưng thật ra là đang thử mở ra một cánh cửa nhỏ. “Anh thường ở đó vào buổi chiều.”

Trình Duyệt khẽ gật đầu, không trả lời, nhưng môi đã khẽ cong lên, không rõ là cười hay không.

Tống Khải Minh không hỏi thêm. Anh hiểu rõ kiểu người như Trình Duyệt. Cậu cần thời gian, cần sự kiên nhẫn. Cậu giống một con mèo nhỏ bị bỏ rơi ngoài hiên mưa, dù đói cũng không dám bước vào mái hiên ai đó, trừ khi biết chắc nơi đó thực sự an toàn.

Họ ngồi yên như vậy thêm một lúc. Trà cạn, bánh hết, nhưng không khí vẫn dịu dàng như thế.

Khi Trình Duyệt đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Tống Khải Minh đột nhiên nói: “Lần sau nếu cần sách tham khảo, cứ đến tìm anh. Đừng ngại.”

Trình Duyệt cắn nhẹ môi dưới, do dự một chút rồi cúi đầu cảm ơn. “Vâng.”

Cậu bước đi, dáng người gầy gò, chiếc bóng in dài trên vỉa hè ướt sương đêm.

Khải Minh đứng lại bên cửa sổ, nhìn theo cho đến khi bóng cậu khuất dần sau ngã rẽ.

Anh không biết tại sao lần gặp mặt ấy lại khiến anh muốn biết nhiều hơn về một người xa lạ. Nhưng anh biết, thứ cảm giác lặng lẽ nảy mầm trong l*иg ngực mình hôm nay... không phải là bồng bột.

Mà là một sự kiên định dịu dàng, đủ để đợi một người đi hết con đường dài cô đơn mà về bên mình.