Chậm Rãi Yêu Em

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Tiếng chuông gió ngoài cửa tiệm sách vang lên khẽ khàng, từng tiếng như gõ nhịp nhẹ vào buổi chiều lặng lẽ. Ánh nắng cuối ngày rọi qua cửa kính, tạo nên những vệt sáng ấm áp phủ lên kệ sách gỗ sậm màu. Mùi giấy mới và hương trà nhài thoảng trong không khí, quen thuộc như hơi thở của ngày tháng yên bình.

Trình Duyệt đứng chần chừ ở cửa một lúc, tay nắm chặt quai túi vải. Cậu mặc áo hoodie xám nhạt hơi rộng, đầu cúi thấp như đang cố giấu mình khỏi ánh nhìn của thế giới. Gương mặt thanh tú có chút tái nhợt, dáng người mảnh mai, bước chân nhẹ đến mức hầu như không gây ra tiếng động.

Người đàn ông đang đứng sắp xếp sách sau quầy ngẩng đầu lên.

Tống Khải Minh.

Anh cao lớn, mặc sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu, lộ ra cổ tay rắn rỏi và chiếc đồng hồ bạc tối giản. Vành kính mỏng ánh lên sắc sáng khi anh nhìn về phía người mới đến. Đôi mắt anh đen sẫm, bình thản nhưng sâu thẳm, khiến người khác khó mà đoán được anh đang nghĩ gì.

“Em tìm sách?” – Giọng anh trầm và dịu, mang theo chút khàn nhẹ đặc trưng của người ít nói.

Trình Duyệt khẽ giật mình, vội gật đầu. “Dạ... tìm sách về lý thuyết truyền thông.” Giọng cậu nhỏ, như sợ làm phiền không khí yên tĩnh.

“Bên phải, kệ thứ ba từ dưới lên. Anh đưa em.”

Tống Khải Minh không nói nhiều, vòng quầy bước ra. Mùi nước hoa dịu nhẹ thoảng qua khiến Trình Duyệt khựng lại một chút , không nồng nặc, chỉ là hương gỗ trầm xen chút bạc hà, sạch sẽ và chín chắn, như chính con người anh.

“Em học ngành này?” Khải Minh hỏi, tay vuốt nhẹ gáy sách như một thói quen.

“Dạ... năm ba. Trường B.”

“Anh tốt nghiệp ở đó. Nhưng lâu lắm rồi.”

Trình Duyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt mở lớn một cách ngây ngô: “Thật ạ?”

“Ừ.” Tống Khải Minh khẽ cười, nụ cười không rõ ràng nhưng mang theo sự dịu dàng lặng lẽ. “Thấy anh già chưa?”

Cậu vội lắc đầu, rồi nhận ra động tác mình có phần hấp tấp, lại cúi mặt xuống, bối rối siết quai túi.

Tống Khải Minh hơi nghiêng đầu nhìn cậu. Ánh nắng hắt qua cửa kính chiếu lên một bên gò má của Trình Duyệt, làn da trắng xanh mỏng manh như thủy tinh, ngay cả đường gân dưới cổ cũng hiện rõ. Người con trai này như một đóa hoa bị quên lãng, xinh đẹp theo một cách lặng lẽ và đơn độc.

Anh không nói gì thêm, chỉ đưa tay lấy cuốn sách trên kệ, lau nhẹ lớp bụi mỏng rồi đưa cho cậu.

“Cái này khá cơ bản, dễ hiểu. Nếu em cần sách chuyên sâu hơn, anh có thể giới thiệu thêm vài quyển.”

Trình Duyệt nhận lấy bằng cả hai tay, cúi đầu cảm ơn. Cậu không quen được quan tâm, cũng chẳng biết cách đáp lại. Đôi khi, một câu nói tử tế cũng khiến cậu lúng túng cả buổi.

Cậu định quay người đi thì bị gọi lại.

“Em có đói không? Quán trà bên cạnh có món bánh chuối ngon lắm.”

Trình Duyệt hơi sững người. Đây là lần đầu tiên có người chủ tiệm sách mời mình ăn. Cậu do dự, môi mím lại, ánh mắt dao động.

Tống Khải Minh dường như hiểu được. “Anh mời. Không phải để lấy lòng khách, chỉ là thấy em gầy quá. Và anh là Khải Minh, em cho anh biết tên nhé.”

Một câu nói bình thản nhưng lại khiến tim Trình Duyệt khẽ run. Không phải vì bánh, mà vì câu "em gầy quá" ấy, một sự để tâm mà cậu đã lâu không được nhận.

Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu.