Nếu nơi đó an toàn, cô sẽ có thời gian kích hoạt hệ thống giao dịch.
Toà nhà này vốn là toà hành chính xây riêng cho ban lãnh đạo trường.
Cửa chính khoá kín, ngày thường phải nhận diện khuôn mặt mới vào được.
Ứng Tranh tìm được một cửa sổ không khoá, nhẹ nhàng leo vào.
Hành lang vắng lặng, các cửa phòng làm việc hầu như đều đóng kín.
Có phòng vang lên tiếng "xì xì", có phòng lại yên ắng lạ thường.
Không dễ để phán đoán bên trong có còn người sống không.
Lướt qua vài căn phòng mở cửa, cô tiện tay xử lý đám thây ma bên trong.
Cô điều khiển lưỡi dao không gian, cắt ngang đầu đám thây ma, moi lấy tinh hạch.
Ứng Tranh vừa nghĩ, tinh hạch đã bị hệ thống hấp thụ.
[Tiến độ kích hoạt: 5/10]
Lúc còn đi cùng đội ngũ, cô gần như không có cơ hội thu thập tinh hạch.
Người đông, động tĩnh lớn, dù cô gϊếŧ được thây ma thì cũng không có thời gian nán lại.
Giờ thì không còn ai kéo chân cô nữa.
Lên đến tầng hai.
Cửa các phòng vẫn đóng kín.
Nhưng không nghe thấy tiếng gào rú của thây ma.
Cô cẩn thận đi từng phòng, quan sát kỹ lưỡng.
Đây hẳn là nơi nam sinh hôm qua ném quả tạ sắt xuống.
Ứng Tranh ngẩng đầu, tấm biển ghi rõ — Văn phòng Trưởng khoa Thể thao.
Cô nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, tiếng động rất nhỏ.
Mấy giây sau, bên trong đáp lại ba tiếng gõ tay tương tự.
Ứng Tranh hiểu ngay — Đúng chỗ rồi.
Cô gõ thêm bốn tiếng theo quy tắc, biểu thị mình là sinh vật có trí tuệ.
Cửa mở ra, lộ ra gương mặt tuấn tú tinh tế — Là Trì Tự.
Lúc Trì Tự đến trường nhập học, chính Ứng Tranh là đàn chị hướng dẫn.
Lúc đó cả trường còn từng xôn xao vì ngoại hình quá xuất sắc của anh.
Về sau Ứng Tranh bận học và đi làm thêm, hai người chỉ gặp lại vài lần.
Dù vậy, cô vẫn nghe nói có không ít nữ sinh theo đuổi anh.
Ứng Tranh bước vào, quan sát một lượt.
Trong văn phòng có hai bình nước khoáng lớn, trong tủ còn vài thùng mì gói.
Trên ghế sofa chất hai chiếc chăn mỏng, dưới đất có vài quả tạ sắt quen thuộc.
Không có dấu hiệu đánh nhau.
Ứng Tranh yên tâm phần nào.
"Cậu ở một mình à?" Cô hỏi.
"Ừm, tôi ở đây giúp thầy sắp xếp hồ sơ." Trì Tự đáp: "Còn chị sao lại qua đây?"
"Tôi không định ở với bọn họ nữa." Ứng Tranh giải thích: "Chiều nay... cảm ơn cậu."
Trì Tự cũng đoán được.
Buổi chiều, khi nhóm Ứng Tranh từ nhà ăn trở về, anh đã nghe thấy tiếng động và đứng bên cửa sổ theo dõi mọi chuyện.
Anh thấy Trần Tri Diệc ôm một cô gái khác chạy phía trước, bỏ lại Ứng Tranh đang thở không ra hơi phía sau.
Trong tình thế khẩn cấp, anh chộp lấy quả tạ và ném ra.
May mắn là anh ném chuẩn, trúng ngay đầu con thây ma kia.
Trì Tự không hỏi thêm: "Đó là điều nên làm. Chị đói không? Tôi có mì gói."
Anh không biết Ứng Tranh đã thức tỉnh dị năng, không lo chuyện ăn uống.
"Không cần. Ở tầng này còn thây ma không?" Ứng Tranh tranh thủ hỏi.
"Chắc là không. Lúc đó các thầy cô đều lên họp ở tầng ba. Nhưng tôi nghe có động tĩnh ở trên, chắc tầng ba có kha khá." Trì Tự đáp.
"Tôi đi xem." Ứng Tranh quyết đoán nói.
Trì Tự ngạc nhiên: "Hả? Chị..."
"Tôi có dị năng." Cô nói ngắn ngọn: "Chuyện khác để sau."
"Tôi đi cùng chị." Trì Tự vội nói thêm như sợ bị từ chối: "Tôi quen đường."
Ứng Tranh không nói gì, chỉ gật đầu.
Tiện thể cũng muốn xem thử Trì Tự có giống những người kia không.
Hai người cầm gậy bóng chày, cùng lên tầng ba.