Tận Thế Đến Rồi Mà Còn Mời Tôi Uống Trà À? Hệ Thống Giao Dịch Đưa Tôi Xây Dựng Quốc Gia

Chương 3

Ứng Tranh mở bảng trong đầu, phía trên có mấy chữ lớn — Hệ thống giao dịch vị diện (chưa kích hoạt).

Nghe vậy, mọi người im lặng vài giây rồi bắt đầu khuyên nhủ: “Ứng Tranh, đừng bốc đồng.”

“Đúng đó, trong hoàn cảnh này, một mình cô làm sao sống nổi?”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nói rõ là được mà.”

“Em biết em đang nói gì không? Rời đi một mình sao?” Trần Tri Diệc không tin nổi.

Ứng Tranh đương nhiên không vì những lời nói ra nói vào mà đổi ý: “Đợi dị năng hồi phục xong tôi sẽ đi.”

Mọi người thấy cô quyết tâm thì bắt đầu hoảng.

Họ đều biết đội ngũ sống được đến giờ đều là nhờ dị năng của cô.

Hệ không gian vừa có thể tích trữ vật tư, vừa có thể gây át thương.

Trước đó họ chỉ quen suy nghĩ cũ, chưa kịp thích nghi với khả năng cô sẽ bỏ đi.

“Tri Diệc, mau dỗ bạn gái đi. Một mình cô ấy rời khỏi đây nguy hiểm lắm.” Vương Thịnh vội nói.

Anh ta không ngốc. Ứng Tranh là dị năng giả, có thể sống một mình.

Còn họ chỉ là người thường, nếu chỉ dựa vào dị năng hệ thổ của Trần Tri Diệc, có sống nổi không thì chưa biết.

“Tiểu Tranh, là lỗi của anh, là anh không quan tâm đến cảm xúc của em, anh xin lỗi.” Trần Tri Diệc dịu giọng.

Ứng Tranh không đáp, chỉ ngồi khoanh chân trong góc, tập trung khôi phục dị năng.

Mọi người lại khuyên vài câu, cô vẫn không có phản ứng gì.

“Cô không phải định một mình nuốt trọn đống vật tư đấy chứ?” Một nam sinh nói móc.

Mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.

Hôm nay họ liều mình vào nhà ăn là vì số lương thực hiện có đã gần cạn kiệt.

Mà toàn bộ vật tư lại nằm trong không gian của Ứng Tranh.

Cô đi rồi thì chẳng phải họ sẽ chết đói sao?

“Ứng Tranh, cô không thể làm vậy với bạn học được đâu!”

“Đúng đó, là cả nhóm cùng đi tìm vật tư, sao có thể để cô hưởng hết?”

"Ứng Tranh, nếu cô muốn đi thì được thôi, nhưng phải để lại toàn bộ vật tư!"

Dù có người cảm thấy Ứng Tranh sẽ không làm vậy, nhưng ai cũng lo cho lợi ích của bản thân nên chẳng ai lên tiếng.

...

Có lẽ do giai đoạn đầu lượng năng lượng dùng chưa nhiều, nên dị năng của Ứng Tranh hồi phục rất nhanh.

Hiện tại đã hồi phục được bảy tám phần rồi.

Bị tiếng cãi cọ của đám người kia làm cho bực bội, cô giơ tay lên, bột mì, gạo, khoai tây, cải thảo... Thu được hôm nay lập tức rơi xuống, tạt thẳng vào mặt bọn họ.

"Khụ khụ... Khụ..." Trương Siêu bị bột mì làm cho sặc tới nghẹt thở: "Ứng Tranh, cô cố ý đấy à?"

Trần Tri Diệc cũng bị vài củ khoai tây đập vào đầu, sắc mặt không còn vẻ dịu dàng như thường ngày nữa.

"Tất cả những gì tôi lấy hôm nay đều cho các người, coi như để các người ăn bữa cuối cho tử tế." Ứng Tranh nhướng mày nói.

"Cô có ý gì? Cô định ra tay với bạn học à?" Trương Siêu hiểu lầm, lập tức hoảng sợ.

Ứng Tranh không buồn nói thêm, chỉ tập trung quan sát tình hình bên ngoài.

Nhìn thấy đám thây ma ở hướng Đông Bắc đã rút đi, cô nhanh chóng trèo ra khỏi cửa sổ.

Những người khác cũng không ngăn cản nữa mà chờ cô đi rồi lập tức đóng và khoá chặt cửa sổ lại.

Ứng Tranh nhìn hành động của họ, khẽ nở nụ cười khinh bỉ.

Cô cũng không hiểu lúc trước mình liều mạng cứu bọn họ để làm gì nữa.

Dù vì trả ơn Trần Tri Diệc mà cô chẳng được lợi gì, nhưng Ứng Tranh vẫn là người có ơn tất báo.

Cô quyết định đi sang toà nhà bên cạnh xem xét tình hình.