Những vết thương ấy tuy nhìn qua không lớn, nhưng lại rất sâu, hệt như bị thứ vũ khí nhỏ nhưng vô cùng sắc bén cắt qua. Tuy ngoài da không chảy máu nhiều, nhưng chỉ cần tưởng tượng cảm giác đau đớn truyền vào từng thớ thịt… cũng đủ khiến người ta lạnh gáy.
Xử lý xong phần vai và sau lưng, ánh mắt Kỳ Hoàng vô thức liếc xuống nửa người dưới vẫn ngâm trong làn nước mát lạnh. Đuôi cá lấp lánh ánh bạc lam, ẩn hiện giữa làn nước như một khối bảo thạch sống động.
Giờ có nên gọi hắn dậy không?
Hay đợi hắn tỉnh rồi tính tiếp?
Nàng còn đang phân vân, ánh mắt lại không kìm được mà từ từ lướt xuống. Từ gương mặt tĩnh lặng như đang ngủ say, đến l*иg ngực phập phồng nhè nhẹ, rồi dừng lại… nơi phần cơ thể nàng chưa từng thấy rõ.
Một ý nghĩ vừa quái đản vừa hoang đường bất chợt ập đến:
Vị “cá đại nhân” này… rốt cuộc là giống đực hay giống cái?
Không đúng, phải hỏi là:
Loài sinh vật nửa người nửa cá này... có phân biệt giới tính như người bình thường không?
Rõ ràng là chuyện không nên nghĩ, thế nhưng càng cố xua đi, đầu óc nàng lại càng tràn đầy tò mò.
Kỳ Hoàng vốn chẳng phải kẻ quá nhiều chuyện. Nhưng giờ phút này, chẳng hiểu sao lại thấy ngưa ngứa trong lòng, như thể đang đứng trước một bí mật động trời mà cả thế gian chưa ai dám khám phá.
Chần chừ một chút, cuối cùng nàng vẫn cắn răng, khẽ trượt xuống bể tắm, nước lập tức ngấm ướt cả vạt áo.
Nàng ngồi sát bên cạnh hắn, khoảng cách gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu là có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả nhẹ trên má.
Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Ta phải sờ thử. Không kiểm chứng thì đêm nay khỏi ngủ.
Tay nàng chạm nhẹ vào phần đuôi cá, vảy trơn mượt mát lạnh dán vào lòng bàn tay như có linh tính. Nàng lần theo đường cong của đuôi, chậm rãi trượt lên trên. Qua từng lớp vảy lấp lánh phản chiếu ánh nước, cảm giác như đang lần mò một bí ẩn cổ xưa bị phong ấn hàng trăm năm dưới đáy biển sâu.
Ta sờ… ta sờ… ta vẫn chưa thấy gì.
Trong lòng nàng lúc này, háo hức như một đứa trẻ đang khám phá bí mật cấm kỵ của thế giới mới mà chưa ai từng khám phá
Bàn tay nàng chạm đến vùng bụng trên, tim khẽ loạn nhịp. Không phải vì xấu hổ… mà là vì một mảng… trống trơn.
Bóng loáng một khoảng, hoàn toàn nhẵn nhụi.
Cái gì cũng không có!
Kỳ Hoàng ngây người trong hai giây.
Chẳng lẽ... loài của “cá đại nhân” này thật sự không phân biệt giới tính?
Nàng còn đang hoang mang thì “Bùm” một tiếng, dòng nước lạnh đột ngột đánh thẳng vào người! Một luồng lực mạnh hất nàng ra sau. Còn chưa kịp lấy lại thăng bằng, đuôi cá đã vung tới, quật thẳng vào mặt nàng một cú rõ đau.
May mà phản xạ tốt, hai tay nàng quạt mạnh về phía sau, xoay mình giữ thăng bằng. Hai chân chạm đáy, nàng liền bật dậy giữa làn nước, tóc tai rối tung, nước nhỏ tong tong xuống gò má.
Nàng quệt bọt nước khỏi mặt, trợn mắt hét lớn:
“Ngươi nổi điên gì vậy? Suýt nữa tiểu gia bị dìm chết rồi biết không!”
Chết đuối? Đó là cái kết nhẹ nhàng nhất.
Nam nhân dưới nước kia hận không thể bầm nàng ra trăm mảnh, xé xác vứt cho sói ăn.
Hắn vốn tưởng nàng chỉ giảo hoạt, nhưng chí ít vẫn là người có liêm sỉ. Ai ngờ, tâm tư của nàng... lại đê tiện đến mức đó. Lợi dụng khi hắn đang bất tỉnh để... chiếm tiện nghi