Quyến Rũ Yêu Nghiệt, Sa Vào Cấm Dục Triền Miên

Chương 12: Có lẽ... điện hạ sẽ cần

“Ta đi đây.”

“Khoan đã.” Tô Cảnh Khiên gọi với theo.

“Còn gì nữa?” Nàng không dám nhìn hắn quá lâu. Vì nàng biết... càng đối diện, lòng mình càng dễ rối loạn.

“Cái này...” Hắn đưa tay, đặt vào tay nàng một chiếc bình sứ Thanh Hoa nhỏ bằng lòng bàn tay. “Có lẽ... điện hạ sẽ cần.”

Kỳ Hoàng đón lấy, không hỏi gì, cũng chẳng nhìn kỹ. Chỉ tiện tay nhét vào ngực áo, phất tay rời đi, bóng lưng dứt khoát, bước chân ung dung.

Giữa đêm vắng, ánh trăng nhợt nhạt như nước... soi bóng một người và một bí mật chưa kịp hé lộ.

Chẳng phải bình thường, cá thì phải trợn tròn mắt ngủ sao. Sinh vật trước mặt nàng đây… rõ ràng không hề tầm thường.

Nàng mệt nhoài xác xơ, mạo hiểm tính mạng đi Thái Y Viện trộm thuốc, thế mà hắn lại vô tư nằm đây ngủ ngon lành.

Hắn không lo nàng sẽ đem hắn ra bán đứng sao?

Kỳ Hoàng kéo tay áo lên, liếc nhìn vệt vảy cá màu lam nhạt vẫn in hằn nơi cổ tay, bèn hừ nhẹ một tiếng, khẽ thở dài.

Phải rồi, hắn vốn chẳng cần đề phòng. Vì hắn biết rõ, nàng không dám đi mật báo. Càng không đủ gan phản hắn lúc này.

Không phải vì nàng trung thành nghĩa khí gì cho cam, mà bởi… nàng đang mang theo một cái “ấn ký” rõ ràng rành rành, nếu như hắn chết, thì cái dấu kia cũng đủ khiến nàng thân bại danh liệt rồi.

Giờ phút này, nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ: bằng mọi giá phải chăm sóc “cá đại nhân” này thật tốt, cố gắng làm hắn vui vẻ, khiến hắn tiêu trừ dấu vảy cá kia trên tay nàng càng sớm càng tốt. Còn về sau thì sao ư? Ai mà biết được.

Có lẽ đến khi tâm trạng nàng vui vẻ, sẽ đại phát từ bi, bỏ qua chuyện hắn từng uy hϊếp mình. Nhưng cũng không loại trừ khả năng, lúc ấy nếu thấy chướng mắt, nàng sẽ lột da hắn, rút gân làm canh đầu cá ăn đỡ bực.

Tóm lại, hiện tại điều cấp bách duy nhất là: hắn phải sống sót. Nếu hắn chết rồi… nàng cũng không thể sống yên ổn

Có vẻ như hắn ngủ rất sâu, hoàn toàn không phát hiện nàng đang tới gần.

Kỳ Hoàng đứng nhìn hắn một lúc lâu, nội tâm đấu tranh dữ dội, cuối cùng vẫn nén lại ham muốn “gϊếŧ người diệt khẩu”. Nàng hừ khẽ, lặng lẽ tháo giày, xắn tay áo, ngồi xuống bên bể tắm.

Tên cá này... có mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa, mềm mượt đến mức khiến người ta muốn vuốt mãi không buông. Kỳ Hoàng nhẹ nhàng vén tóc hắn, dùng trâm cố định lại phía sau đầu, sau đó lấy lọ thuốc mỡ ra, bắt đầu xử lý vết thương nơi cổ và vai hắn.