Tác Giả: |
Triều Vũ Tuyết
|
Tình Trạng: |
Hoàn Thành
|
Cập Nhật: |
2025-05-11 05:32:02 |
Lượt Xem: |
35.8K |
Quản Lý: |
Cửu Vĩ Hồ
|
Có nằm mơ nàng cũng không ngờ, có một ngày, bản thân lại bị... Một “con cá” đè ra ăn sạch!
Đã thế sau khi “xong việc”, chàng còn lật người, nhìn nàng tha thiết cầu hôn: “Hoàng nhi... gả cho ta nhé?”
Đùa nhau à? Không lấy!
Nàng là một “hoàng tự thất sủng” cải trang nam nhi, bề ngoài cao sang đạo mạo, sau lưng lại ăn chơi hết mình, sống đời phong lưu tự tại, sung sướиɠ biết bao... Cớ gì phải tự chuốc khổ, chui vào chăn làm ấm giường cho người khác?
Còn chàng? Vẻ ngoài thanh lãnh như ánh trăng, thân phận cao quý không ai sánh bằng, Thái tử nước Tịch vang danh tứ quốc, đồng thời là tộc trưởng Giao nhân trong truyền thuyết, sinh vật thần bí sống dưới đáy biển sâu.
Chàng xưa nay chưa từng vướng bụi hồng trần, vậy mà trong một lần bất cẩn… Trượt té cống ngầm, suýt thì mất mạng, lại còn bị ai đó thừa nước đυ.c thả câu “chiếm tiện nghi”, phá sạch thanh danh trong trắng.
Kể từ đó, Thái tử điện hạ một bước sa chân, bước luôn lên con đường truy thê... Không lối thoát.
Nàng vỗ ngực tuyên bố: “Ta sinh ra là để thống trị thiên hạ!”
Chàng mỉm cười liếc mắt: “Nàng sinh ra là để nằm dưới thân ta.”
Nàng nghiến răng: “... Cút!”
Giữa lúc tứ quốc phân tranh, chàng dẫm lên máu mà bước tới, áo xanh tung bay như thần giáng thế. Phía sau là muôn dân gào khóc, người từng đối mặt chàng đều nói, đó là thần linh bước ra từ địa ngục, vừa từ bi vừa tàn độc.
Chàng nhìn nàng chằm chằm, từng chữ như đao cứa: “Hoàng nhi, từ nay về sau, mỗi lần nàng cự tuyệt ta... Ta sẽ diệt một thành.”
Nàng không chịu nổi nữa, mắng một câu vang trời: “Dung Phượng! Chàng bị bệnh à?”
Chàng nghiêng đầu, ánh mắt nhu hòa, tàn độc tan biến, chỉ còn lại nỗi niềm ai oán: “Đúng... Ta có bệnh. Bệnh tương tư quá nặng rồi...”
[Truyền thuyết giao nhân]
Ngoài Nam Hải có loài Giao nhân, dân gian hay gọi họ là “Nhân ngư yêu thần”. Một khi họ rơi lệ, nước mắt sẽ hóa thành châu ngọc quý giá.
“Phượng Phượng, khóc một cái cho ta coi được không?”
Nhân loại vì tham lam mà tàn sát Giao nhân, miệng còn ngụy biện: “Khác loài ắt có dị tâm.”
“Phượng Phượng, nếu thiên hạ coi chàng là dị loại, thì ta đây sẽ coi cả thiên hạ là kẻ thù.”
Giao tộc trời sinh lãnh đạm, không vướng hồng trần, không màng du͙© vọиɠ. Nhưng một khi động tình... thì là tình suốt kiếp, mãi mãi không thay lòng.
“Phượng Phượng, chàng từng nói sẽ theo ta đến tận lúc đất trời diệt vong, nhưng vì sao...”
.