Lệch Đường Ray Rồi

Chương 10

Vì giận dỗi mà phải một hai tháng không gặp được Giang Sùng, thật sự là không đáng.

Là cậu cần Giang Sùng, là cậu không thể rời xa Giang Sùng, là cậu không chịu nổi cuộc sống không có Giang Sùng, cho nên chỉ có thể là cậu thỏa hiệp.

Người động lòng trước luôn là người phải cúi đầu trước.

Men rượu đến muộn dần dần dâng lên, bước chân Thẩm Niên xuống xe đã hơi loạng choạng, đầu nặng trĩu như đeo chì.

Đứng trước cửa nhà, Thẩm Niên cầm chìa khóa chọc mấy lần vào ổ khóa đang hơi mờ ảo mà không vào được, ngây người nhìn chìa khóa hồi lâu, cuối cùng chọn cách gõ cửa ầm ầm.

Trước khi anh hàng xóm nóng tính ra mắng người, cửa từ bên trong mở ra, Thẩm Niên chớp chớp đôi mắt hơi mờ, xác định người mặc đồ ngủ trước mặt là Giang Sùng đã gần một tháng không gặp, đột nhiên sống mũi cay cay, nói giọng nghèn nghẹn: "Anh đến rồi..."

Mái tóc bị gió thổi rối tung, mắt và mũi đỏ ửng, giống như một chú thỏ lang thang ngoài đường mới về.

Giang Sùng nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui: "Biết đường về rồi à?".

Thẩm Niên bước vào cửa, ừ một tiếng, vịn tường chậm rãi thay dép, mùi rượu xộc vào mặt khiến Giang Sùng càng nhíu mày hơn: "Không phải đã nói em ra ngoài ít uống rượu sao? Quên lời anh nói rồi à?".

Thẩm Niên thay xong dép, ngẩng đầu lên đột nhiên nói: "Anh mắng em."

Cậu nhìn Giang Sùng chằm chằm: "Anh không trả lời tin nhắn của em, không đến tìm em, cho em leo cây, còn mắng em."

Giọng nói mềm mại, không có chút sức lực nào sau khi bị men rượu thấm đẫm, so với oán trách và chỉ trích, thì giống như làm nũng hơn.

Giang Sùng khựng lại, một lúc lâu sau, mới dời mắt đi: "Không có mắng em."

"Vào đi."

Anh quay người lại, Thẩm Niên đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy eo anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, nhỏ giọng nói: "Giang Sùng, em hơi nhớ anh, anh đừng giận em."

Một lúc lâu sau, Giang Sùng như thể cam chịu thở dài, vỗ vỗ bàn tay đang ôm chặt eo mình: "Anh không giận, em buông ra trước đi."

Lưng bị cọ nhẹ, Thẩm Niên lầm bầm: "Không buông, buông ra anh biến mất thì sao."

Trạng thái dính người này, chắc là say thật rồi, Giang Sùng nắm lấy tay cậu, dùng sức kéo ra: "Anh đang ở đây, sao lại biến mất được."

Thẩm Niên nhìn anh, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm nói lời say: "Sẽ biến mất, lần trước chính là như vậy, em vừa buông tay ra là anh biến mất, tìm thế nào cũng không thấy."

Cậu bước tới, đưa tay muốn ôm, Giang Sùng nắm lấy cổ tay cậu đẩy ra: "Anh không biến mất, em đi tắm trước đi, người toàn mùi rượu, thối chết đi được."

Chữ "thối" này dường như đã đánh thức một chút lý trí của Thẩm Niên, cậu cúi đầu ngửi ngửi người mình, lí nhí nói: "Vậy em đi tắm, anh đứng ở cửa đừng đi."

Cậu nhìn Giang Sùng, dường như không nhận được câu trả lời thì sẽ không chịu đi, Giang Sùng đành phải qua loa đáp lại một câu: "Ừ, anh không đi."

--------------------

(Sến sẩm)

----------------

Thẩm Niên vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, trước khi vào phòng tắm lại níu cửa ra vẻ thương lượng: "Em không đóng cửa, anh đứng ở đây đừng đi."

Thẩm Niên mỗi khi say rượu đều đặc biệt dính người, lúc tỉnh thì dính lấy anh, lúc không tỉnh thì dính lấy bất cứ ai, trước đây anh đã từng chứng kiến rồi.

Tửu lượng kém như vậy mà còn dám ra ngoài uống say.

Nói lý lẽ với người say quả là phí thời gian, Giang Sùng dứt khoát kéo ghế lại ngồi xuống: "Anh ở đây, em đi tắm đi, đóng cửa lại vẫn có thể nói chuyện với anh mà."