Thẩm Niên mãi không quay lại, đến khi chuông điện thoại reo đến lần thứ tư, Quan Minh Nguyệt lo lắng có chuyện gì gấp tìm cậu, vẫn do dự nghe máy: "A lô, xin chào."
Chắc là không ngờ người nghe máy là con gái, đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mới vang lên một giọng nam trầm ấm, dễ nghe: "Cô là ai? Thẩm Niên đâu?".
DJ trên sân khấu đang đánh trống, cùng với tiếng hò reo của đám đông, Quan Minh Nguyệt phải bịt tai lại, nói lớn hơn: "Thẩm Niên đi vệ sinh rồi, vẫn chưa quay lại, anh có việc gấp gì không, tôi có thể giúp chuyển lời!".
Lại im lặng vài giây, Quan Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói của đối phương lạnh xuống: "Cô là ai?".
"Tôi là đồng nghiệp của Thẩm Niên."
"Mọi người đang ở đâu?".
"Quán bar, tối nay chúng tôi tụ tập đi chơi, cậu ấy hơi say, đi vệ sinh rồi, tôi sợ có việc gấp nên mới nghe máy, cần đi tìm cậu ấy không?".
"... Bảo cậu ấy về sớm."
Chưa để cô kịp nói, điện thoại đã cúp máy, Quan Minh Nguyệt nhíu mày: "Phẩm chất gì vậy...".
Thẩm Niên tạt nước lạnh lên mặt quay lại, Quan Minh Nguyệt đưa điện thoại cho cậu: "Có điện thoại tìm cậu, tôi thấy gọi gấp mấy lần rồi nên mới nghe máy, xin lỗi nhé."
Thẩm Niên nói không sao, nhận lấy điện thoại xem: "Ai vậy?".
"Bạn trai cậu, bảo cậu về sớm."
Thẩm Niên giật mình, men rượu cũng tan đi một chút.
Quan Minh Nguyệt hỏi: "Không phải anh ta cho cậu leo cây sao? Sao lại bảo cậu về sớm?".
Thẩm Niên mở khung chat, thấy tin nhắn Giang Sùng gửi nửa tiếng trước: "Sắp đến rồi."
Còn có một tin nhắn hai mươi phút trước: "Em không ở nhà?".
Thẩm Niên nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, trong đầu óc đang trì trệ bỗng lóe lên một ý nghĩ giận dỗi.
Tôi tìm anh không thấy, dựa vào đâu anh nói một câu về nhà là tôi phải ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu tắt điện thoại, ngả người ra sau dựa vào ghế sofa: "Ai biết được."
Quan Minh Nguyệt đưa cho cậu một đĩa hạt khô: "Đã cho leo cây rồi, không vui thì mặc kệ anh ta đi, đàn ông chính là cây nến mõ cá, không châm không sáng, không gõ không kêu. Nào, thử cái này xem, ngon lắm, lát nữa đến mười hai giờ còn có nhảy nữa."
Nhưng sau khi thấy cuộc gọi và tin nhắn của Giang Sùng, Thẩm Niên không kiềm chế được mà bắt đầu mất tập trung, có người bắt chuyện, cậu cũng trả lời qua loa lấy lệ, trong lòng rối bời không biết làm sao, đầu óc bị cồn chiếm giữ toàn là khuôn mặt của Giang Sùng.
Ngồi thêm mười mấy phút nữa mà tâm trí vẫn để nơi khác, cuối cùng Thẩm Niên cũng không chịu đựng được nữa, đứng phắt dậy chào tạm biệt: "Thôi, tôi về trước đây, mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tối nay tôi mời."
Đồng nghiệp ồn ào trách móc cậu phá đám một cách tượng trưng, cũng không giữ cậu lại, hỏi cậu có cần người đưa về không, Thẩm Niên xua tay: "Không sao, tôi vẫn chưa say đến mức không gọi được taxi."
Thẩm Niên lại dặn dò Dương Viễn Ninh, bảo họ trông chừng Quan Minh Nguyệt và mấy cô gái, chú ý an toàn, rồi cầm điện thoại thanh toán xong đi ra ngoài bắt taxi.
Nhiệt độ ban đêm giảm xuống, Thẩm Niên mở cửa sổ xe, nhìn những hàng cây ven đường lướt qua nhanh chóng, gió đêm mang theo hơi ẩm thổi tung mái tóc cậu rối bù.
Cũng giống như tâm trạng rối ren của cậu.
Nỗi ấm ức trong lòng vẫn chưa tan hết, nhưng nếu tối nay không về, lần sau gặp được Giang Sùng lại không biết là khi nào, có lẽ bận rộn lại mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng.